CHƯƠNG 194: KHÔNG TIN THÌ THÔI Mai Thùy Hân lại mở mấy video khác, không ngoài dự đoán! Vẫn là những video quay khi ấy! Mai Thùy Hân nhanh chóng xóa hết video, rồi cầm điện thoại lên gọi cho Trịnh Thiên Ngọc, cô muốn hung hăng mắng cho anh một trận, gã đàn ông này, thật sự quá biến thái! “Alo, chào ngài, Trịnh Thị.” Trong điện thoại truyền tới một giọng nữ đúng tiêu chuẩn. Mai Thùy Hân kinh ngạc.
Số điện thoại này là số máy riêng tư của Trịnh Thiên Ngọc, sao lại có con gái nghe máy? “Chào ngài? Tôi là thư ký của Tổng Giám đốc Trịnh.
xin hỏi ngài là ai?” … Mai Thùy Hân không có tâm trạng nào nói chuyện với cô ta, cúp điện thoại luôn. Đi đến kệ để giày dép trước cửa thay giày, rồi cầm lấy túi xách của mình, Mai Thùy Hân chuẩn bị ra ngoài! Hướng Như Lan bắt cóc cô cũng được, làm thịt cô cũng tốt, cô đều không quan tâm! Nếu cứ ở trong phòng của Trịnh Thiên Ngọc tiếp, cô sẽ phát điên! Chuyện gì thế này? Sao không mở cửa được? Mai Thùy Hân dùng hết sức kéo cửa, nhưng cửa vẫn không di chuyển.
Giữa trưa housekeeper còn đến đây nấu cơm cho cô mà, sao lại không mở được? Mai Thùy Hân đang so tài với cánh cửa, thì trên màn hình theo dõi trên cửa hiện lên hình ảnh có người đang vào. Vừa ấn nút mở bên cạnh, thì gương mặt hiền lạnh của housekeeper đập vào mắt: “Cô chủ, cô không thể ra ngoài.
Trong phòng thứ gì cũng có, nếu cô còn muốn thứ gì nữa, thì sai bảo tôi là được rồi.
Ông chủ đã liên tục nhắc nhở, không thể để cô ra ngoài.” Mai Thùy Hân khách khí nói cảm ơn với cô ta, tắt video đi, lửa giận trong lòng thiếu chút nữa đã đốt cháy cả căn nhà. Trịnh Thiên Ngọc chết tiệt! Rầu rĩ chuyển sang đứng bên cạnh giá sách, trông thấy có một quyển 《 Bá tước Cristo 》, Mai Thùy Hân tiện tay rút xuống mở ra. Không ngờ vừa xem là thích ngay, nên đọc suốt từ chiều đến tận khi trời tỗi, mãi cho đến khi đã không nhìn rõ chữ trên trang sách nữa cô mới giật mình phát hiện trời đã tối rồi. Cô bật chiếc đèn bàn lên, đang muốn đọc tiếp, thì Trịnh Thiên Ngọc lại gọi điện thoại đến. Mai Thùy Hân bấm tắt luôn không nghe máy. Nửa phút sau, một tin nhắn được gửi đến: Đang làm gì thế? Sao không nghe máy? Không phải vì xem mấy video mà dục hỏa thiêu thân chứ, một mình đang diy à? Diy cái đầu anh ấy! Mai Thùy Hân nhắn lại hai chữ: Buồn nôn! Nghĩ một lát vẫn chưa hết giận, lại nhắn thêm một tin: Bỉ ổi! Trịnh Thiên Ngọc lại gửi tin nhắn đến, vừa mở ra xem, Mai Thùy Hân đã bó tay hoàn toàn rồi, vậy mà anh lại gửi bước ảnh chụp bộ phận kia đang ngẩng cao của đàn ông! Mai Thùy Hân không nhịn được, gọi điện thoại qua: “Trịnh Thiên Ngọc! Anh buồn nôn vừa vừa thôi! Đầu óc anh không để chứa những thứ khác à? Nếu còn gửi những hình ảnh linh tinh vớ vẩn này cho em lần nữa, emlập tức chặn số anh luôn!” Trịnh Thiên Ngọc cười tủm tỉm: “Ai bảo em không nghe điện thoại của anh.” Nói xong, giọng anh bỗng thay đổi, nói nhỏ rất mập mời: “Video xem được không?” Không đề cập tới video còn tốt, vừa nhắc tới video, Mai Thùy Hân lập tức nổ tung: “Trịnh Thiên Ngọc, anh thật sự quá hèn hạ! Trước đây không phải anh đã đồng ý với em là sẽ xóa bỏ sao? Vì sao vẫn còn giữ?” “Anh từng xóa rồi mà, chỉ là sau đó lại khôi phục.” Trịnh Thiên Ngọc trả lời không chút bỉ ổi nào, trong giọng nói mang chút buồn rầu như người bị bệnh liệt dương đang thổ lộ bệnh trạng với bác sĩ: “Sau khi em đi, một khoảng thời gian rất dài sau đó anh hoàn toàn không có cách nào ở cùng những người phụ nữ khác.
Không còn cách nào nữa, đành phải tìm lại video ấy, rồi dựa vào cái đó diy.” Anh nói quá thẳng thắn, thẳng đến nỗi làm Mai Thùy Hân quên cả tức giận, cô cãi lại theo bản năng: “Đừng nói linh tinh! Anh giữ lại video này rõ ràng là trong bụng mang ý đồ xấu!” “Không tin thì thôi.” Trịnh Thiên Ngọc cúp điện thoại. Thế mà dám cúp điện thoại của cô? Mai Thùy Hân nghĩ đến lại tức giận không chịu nổi, lại gọi cho anh: “Trịnh Thiên Ngọc! Em còn chưa nói xong! Anh cũng dám cúp điện thoại của tôi?” “Nói gì nữa?” Giọng Trịnh Thiên Ngọc rất hờ hững, vừa rồi câu nói kia của Mai Thùy Hân thật sự làm anh tức giận. Sự tin tưởng anh muốn, cô chưa bao giờ cho anh cả. “Em chỉ muốn nói với anh một tiếng, cái video kia em xóa rồi! Sau này, anh đừng hy vọng lấy bất kỳ thứ gì ra để uy hiếp em!” Cơn giận của Mai Thùy Hân vẫn chưa tiêu tan.
Trịnh Thiên Ngọc trầm mặc một lát: “Anh biết em sẽ xóa đi, cho nên mới để em xem.” Anh dừng một chút: “Vốn anh nghĩ rằng, em đã về rồi thì anh không cần thứ này nữa.” Giọng của anh rất thờ ơ không chút gợn sóng, Mai Thùy Hân lại biết rõ anh đang tức giận, so với khi anh nổi giận, thì sự thờ ơ này làm lòng người kinh sợ hơn. Cúp điện thoại, Mai Thùy Hân lẳng lặng ngồi trên ghế sofa, rơi vào trầm tư. Từ trước đến giờ Trịnh Thiên Ngọc không nói dối, vì vậy, cô chất vấn dụng ý của anh khi lưu lại video này, làm cho anh vừa thất vọng lại vừa tức giận. Là mình sai rồi sao? Mai Thùy Hân tự hỏi mình lần nữa. Sau khi ăn tối tắm rửa xong xuôi nằm lên trên giường, Mai Thùy Hân lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được. Sau khi lấy hết dũng khí thử vài ba lượt, cô bấm số gọi Trịnh Thiên Ngọc. “Alo?” Giọng Trịnh Thiên Ngọc rất mệt mỏi, nghe khàn khàn. Mai Thùy Hân vội vàng nói hết lời muốn nói ra, nếu không cô thật sự sẽ không còn dũng khí: “Thiên Ngọc, xin lỗi, vừa rồi là emkhông đúng, em không nên nghi ngờ anh.” Nói ra được lời này, cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng lại thấp thỏm chờ thái độ của anh. Trịnh Thiên Ngọc nhẹ giọng cười: “Tốt lắm, có tiến bộ, bây giờ còn biết nhận lỗi.” “Nếu em không nhận lỗi, anh sẽ làm gì? Chia tay với em, hay bảo em cút đi?” Mai Thùy Hân rất ngạc nhiên, nếu thật sự có thể thoát khỏi căn phòng giống như nhà lao này, chia tay với Trịnh Thiên Ngọc vài ngày, cũng không phải không được. “Em nằm mơ!” Một câu của Trịnh Thiên Ngọc đã phá với hết hy vọng trong cô: “Nghĩ cũng đừng nghĩ! Ở nhà đàng hoàng chờ anh về!” “Haiz!” Mai Thùy Hân thở dài nặng nề. “Nếu thật sự chán quá, thì tìm vài bộ nội y trong tủ qyaanf áo, đợi tôi về thì quyến rũ tôi cho tốt.” Lại tiếp nữa rồi, cái tên Trịnh Thiên Ngọc này rất có bản lĩnh, bất cứ chuyện gì anh đều có thể chuyển hướng sang việc kia được. “Không có hứng thú, bây giờ em chỉ muốn xem phim.
Bye bye!” Mai Thùy Hân cúp điện thoại. Một đêm ngủ không được ngon giấc, Mai Thùy Hân dậy từ rất sớm, tuy rằng đây là khu căn hộ cao cấp, có người giúp việc chuyên môn dọn dẹp, nhưng cô phẫn thu xếp phòng cho ngay ngắn sạch sẽ, lấy quần áo của Trịnh Thiên Ngọc trong tủ ra phân loại sắp xếp lại cho chỉnh tề, vừa tắm rửa xong, thì điện thoại vang lên. Cô xem qua là Trịnh Thiên Ngọc gọi đến. “Alo? Đang làm gì thế?” “Xuống lầu, có quà tặng cho em.” Trịnh Thiên Ngọc nói vẫn bá đạo như trước. “Em không ra ngoài được! Không phải anh bảo người ta khóa cửa, không thể tùy tiện ra ngoài sao? Anh bảo nhân viên trược tiếp đưa đến cửa không được à?” Mai Thùy Hân hầm hừ nói. “Đã mở rồi, nhanh xuống lầu.” Trịnh Thiên Ngọc nói xong thì cúp máy, không cho cô bất kỳ cơ hội thăm dò nào. .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...