Điện thoại trên tay của Phùng Châu đang phát video, người trong đó là Phùng Dịch đã lâu cô không gặp.
Trên càm anh mọc đầy râu lia chia nhìn thấy rất rõ, trong bộ dạng anh chẳng khác nào cái xác sống biết đi.
Rượu trên bàn phút chốc đã bị anh uống cạn.
Nhìn đến đây, tim cô đập loạn xạ, trong lòng khó chịu như bị kim châm đâm vào vô cùng đau đớn.
Lưu Yển Nguyệt xoay mặt sang chỗ khác, lắp bắp nói: “Chị… tắt đi… em không muốn xem nữa”
Phùng Châu thở dài: “Đến cả em cũng không chịu được, vậy ba mẹ Phùng Dịch sẽ cảm thấy thế nào.
Em không nghĩ đến em ấy cũng phải nghĩ đến hai bác đã lớn tuổi chứ? Thằng bé là tâm huyết cả đời của bác cả cũng là Phùng gia.
Bây giờ nó vì em trở thành như vậy, em không thể trơ mắt nhìn nó mỗi ngày một xa sút đi chứ?”
“Phùng gia sau này còn phải nhờ vào thằng bé, nếu nó có mệnh hệ gì hai bác sẽ phải làm sao?”
Lưu Yển Nguyệt mấp môi: “Em…”
“Yển Nguyệt, chị không có ý trách em.
Nhưng mọi việc em cũng nên nghĩ xa một chút, đừng để sau này nhìn lại rồi cảm thấy hối tiếc.
Hai đứa yêu nhau, ai cũng nhìn thấy rất rõ”
“Được rồi chị à”
Phùng Châu nhíu mày khuyên cô một câu rồi rời đi: “Em cần tự tin lên”
Lưu Yển Nguyệt trầm mặt một lúc, sau đó bên cạnh vang lên giọng nói tức tối của Lâm Tiêu Văn: “Chị còn suy nghĩ cái gì nữa vậy? Chị yêu anh ấy, như vậy là đủ rồi.
Phùng Dịch vốn cũng không quan tâm đến công việc gì kia của chị đâu”
“Nhưng mà…”
“Nhưng nhị cái gì, chị còn không trở về Phùng Dịch của chị sẽ bị người ta cỗm mất thì đừng có mà ngồi khóc”
…
“Yển Nguyệt, em thật độc ác… hức… bỏ anh ở đây còn mình thì cao chạy xa bay…”
Bỗng dưng đang ăn nói nhăn cuội, tiếng điện thoại trên bàn vang lên.
Nhìn màn hình hiển thị tên người gọi đến, rượu trong người anh nhanh chóng tan biến đi hết.
Anh hít một hơi thật sâu, nhanh tay nhấc mày, sợ chậm một chút người kia sẽ ngắt máy.
“Alo? Yển Nguyệt, là anh đây”
Bên trong điện thoại phát ra giọng nói quen thuộc, nhẹ nhàng đến êm tai: “Anh đang uống rượu sao?”
Phùng Dịch bối rối giải thích: “Đúng là đang uống nhưng mà… nhưng mà anh vẫn chưa uống say, chỉ là vài ly thôi.
Em cũng biết mà, em rời đi như vậy không tránh khỏi việc… anh buồn rầu mà tìm đến rượu”
“Yển Nguyệt, chừng nào em quay về? Anh nhớ em lắm, vợ à?”, anh thở dài cất giọng đáng thương như đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi.
Lưu Yển Nguyệt cụp mắt, giấu đi ánh mắt áy náy của mình: “Anh thấy tờ giấy ly hôn trên bàn trong phòng khách rồi chứ?”
“Em… em nói việc này là sao?”, anh ngờ vực hỏi ngược lại.
Cô lãnh đạm lên tiếng: “Vậy anh đã ký…”
Phùng Dịch cắt ngang lời nói mà không đợi cô nói hết câu, bồn chồn nói: “Không, anh không ký.
Đơn ly hôn cũng bị anh xé nát rồi.
Chúng ta sẽ không ly hôn, không bao giờ.
Lúc trước anh đã nói rồi, em là vợ anh, mãi mãi vẫn như vậy.
Đừng mơ tưởng đến chuyện ly hôn nữa”
“Phùng Dịch”
Cô đột ngột lớn tiếng: “Anh có thôi đi không hả? Hôn nhân là tự nguyện, ly hôn cũng như vậy.
Anh có quyền gì ép buộc em chứ?”
Tim trong ngực anh khẽ run lên, ánh mắt anh trầm xuống sâu thăm thẳm.
Giọng nói anh khàn khàn, trầm thấp vang lên: “Em nói lại câu đó nghe xem?”
Lưu Yển Nguyệt hít sâu, tăng âm lượng và mắng: “Anh thôi tính chiếm hữu của mình đi.
Hôn nhân và ly hôn đều là tự do của hai người.
Nếu ly hôn trong êm đềm anh không muốn vậy thì chờ ra tòa đi”
“Lưu Yển Nguyệt, con người em sao lại tàn nhẫn như vậy chứ? Anh làm gì sai, anh làm gì chứ, hả? Thấy anh yêu em không đủ hay là không quan tâm đến em?”
Phùng Dịch cáu kỉnh đáp lại, bàn tay cầm điện thoại của anh siết chặt muốn bóp nát nó.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Anh nói cho em biết, bên ngoài có rất nhiều muốn anh để mắt đến nhưng anh Phùng Dịch này, chỉ một lòng với em.
Em không động lòng trước nó một chút nào sao?”
Lưu Yển Nguyệt bật cười như vừa bị chọc tức, tay cô hất đổ chiếc bình hoa trên bàn rơi xuống đất vỡ tan nát, phát ra âm thanh “loảng choảng”.
Bên đây, Phùng Dịch nghe tiếng động chợt nhíu mày, gấp gáp hỏi: “Yển Nguyệt, xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì”, đáp lại với giọng lo lắng của anh là sự nhàn nhạt không thể nhàn hơn của cô.
Lưu Yển Nguyệt chớp mắt nhìn máu đỏ chảy trên tay, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười sắc bén.
Giọng cô cất cao lên đến chói tai người nghe.
“Phùng Dịch, anh hỏi em có động lòng hay không? Em trả lời là KHÔNG, anh nghe có rõ không hả?”
Não Phùng Dịch nhất thời không tiếp nhận được thông tin này, hai lỗ tai ù ù không nghe thấy gì cả, miệng không ngừng lắp bắp: “Không… không thể nào”
“Sao lại không thể chứ? Thứ tôi yêu là tiền, là tiền đó anh có hiểu không? Anh không tự nghĩ lại à, tôi yêu người đẹp trai nhưng càng yêu tiền hơn.
Mất tiền rồi tôi phải kiếm bù lại...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...