“Đường Vãn Nguyên, Diệp Khuyết là của tôi, tôi không cho phép chị mơ tưởng tới anh ấy.” Trì Tảo Tảo nói vô cùng hùng hổ.
Giống một con nhím nhỏ bị chọc giận, cả người dựng thẳng lông, bảo vệ địa bàn của mình.
Đường tiểu thư nhíu mày, nhìn chằm chằm cô mà đánh giá, đột nhiên, bàn tay thon dài trắng nõn vuốt ve trên trán Trì Tảo Tảo.
“Trì Tảo Tảo, em không bị sốt chứ?”
Trì Tảo Tảo không tức giận gỡ tay cô ấy ra: “Tôi không bị sốt.”
“Em nói Diệp Khuyết là của em?”
“Đúng!”
“Dựa vào cái gì?”
“Chẳng lẽ chị không nghe mẹ tôi nói, con dâu nuôi từ nhỏ sao?”
Từ lúc cô tới Diệp gia, đã xác định là vợ của Diệp Khuyết, đây là ý của người lớn, ai cũng không được sửa đổi.
Vậy nên Trì Tảo Tảo cho rằng, Diệp Khuyết chính là của mình.
“Ha!” Đường Vãn Nguyên đột nhiên cười rộ lên, vòng quanh Trì Tảo Tảo xem xét hai vòng, cuối cùng dừng lại ở phía sau cô, mắt đầy ý khinh miệt: “Ừ, chị đã nghe bác nói chuyện phiếm với mẹ chị, bác gái đúng là nuôi em như con dâu, nhưng em có nghĩ tới hay không, Diệp Khuyết căn bản là không thích em.”
“……” Trì Tảo Tảo chán nản trừng mắt với cô ấy.
Đường Vãn Nguyên lại nói: “Tuy rằng bác gái thật sự coi em là con dâu, không, thực tế, em là con dâu nuôi từ bé, nhưng đây cũng chỉ ý của riêng bác gái, em nói Diệp Khuyết là của em, cũng chỉ là một mình em một bên tình nguyện, chị nói cho em biết, Diệp Khuyết không thích em, kể cả có thích, cũng chỉ đơn thuần là tình cảm anh em ……”
“Đường Vãn Nguyên, chị im đi!” Trì Tảo Tảo hoàn toàn nổi giận, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Đường Vãn Nguyên: “Ai nói anh ấy không thích tôi? Anh ấy nói, chờ lúc tôi hai mươi tuổi, chúng tôi sẽ kết hôn, chị đừng ở đây châm ngòi ly gián, đi ra ngoài!”
Cô tức giận đẩy Đường Vãn Nguyên rời đi.
Nhưng cô gái kia còn bướng bỉnh hơn chính cô, không thèm đi, ngược lại đi đến đặt mông ngồi trên bàn đọc sách của Trì Tảo Tảo.
“Em không thừa nhận cũng không sao, nếu không thì hai chúng ta chơi một trò chơi đi!” Đường Vãn Nguyên nói.
Trì Tảo Tảo mắt lóe lên ánh lửa nhìn chằm chằm cô ấy: “Trò chơi gì?”
“Như thế này!” Đường Vãn Nguyên duỗi tay kéo Trì Tảo Tảo qua, rất hòa nhã nói: “Hai chúng ta đồng thời cạnh tranh công bằng anh Diệp Khuyết, em không can thiệp chuyện chị với anh ấy bên nhau, chị cũng không can thiệp hai người bọn em ở bên nhau, xem cuối cùng người Diệp Khuyết lựa chọn sẽ là ai, đương nhiên, chị còn bảo đảm mỗi ngày sẽ tới giúp em ôn tập, bảo đảm em có thể thi đậu hảo đại học.”
Nghe được lời này, Trì Tảo Tảo nhất thời yên lặng.
Năng lực học tập của Đường Vãn Nguyên đúng là không thể phủ nhận, nhưng mà……
Ai, nếu cô thật sự có thể thi đậu đại học tốt, không phải Diệp Khuyết sẽ thực hiện ước định với cô sao?
Như vậy tính ra, đến cuối cùng, Diệp Khuyết vẫn là của cô.
Vì thế, Trì Tảo Tảo liền sảng khoái đáp ứng đề nghị của Đường Vãn Nguyên.
“Được, nhưng chị không được hối hận!”
Đường Vãn Nguyên duỗi tay đặt trên vai cô: “Sao chị phải hối hận? Em cũng coi như là em gái chị, chị giúp là chuyện đương nhiên!”
Trì Tảo Tảo gỡ tay cô ấy ra: “Đừng lôi kéo tôi làm thân, hai chúng ta hiện giờ là quan hệ tình địch, nhưng mà chị có thể đảm bảo, nhất định có thể giúp tôi thi đậu đại học sao?”
Đường Vãn Nguyên cười đến gian trá: “Đương nhiên!”
Lại nói, đây cũng là nhiệm vụ trọng đại hạng nhất mà Diệp Khuyết giao cho cô, cô dám không toàn lực cố gắng sao?
Vì thế, sau khi hai người xác lập hiệp nghị, Đường Vãn Nguyên liền bắt đầu dạy kèm cho Trì Tảo Tảo.
Buổi tối 8 giờ, Diệp Khuyết trở lại.
Bởi vì chiều nay có xã giao, cho nên hôm nay anh về muộn một chút.
Đường Vãn Nguyên thấy anh đã trở lại, giao cho Trì Tảo Tảo vài bài tập, sau đó đi xuống lầu nói chuyện phiếm với Diệp Khuyết.
Trì Tảo Tảo ngồi trong phòng, thật buồn bực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...