Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu

iệp Khuyết ma xui quỷ khiến đồng ý với Trì Tảo Tảo, dạy cô bơi.

Bàn tay rộng mở, có lực nắm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô, ý bảo cô quơ quơ chân.

Nhưng mà, Trì Tảo Tảo trời sinh ngốc nghếch, Diệp Khuyết dạy thế nào cô cũng bơi không được.

Diệp tổng không còn cách nào khác, thở dài buông cô ra: “Trì Tảo Tảo, em xác định em có tế bào bơi lội sao?"

Ngốc đến mức không khác gì con heo rớt xuống nước, thật không biết điểm thi đại học của cô từ đâu mà ra.

Ai biết, cô nương này còn một mặt ngạo nghễ, ưỡn ưỡn ngực: “Sao em không có tế bào bơi lội chứ, anh xem bên kia, đều là cha ôm con gái bơi tới bơi lui, anh cũng ôm em nằm thẳng trên mặt nước, có lẽ em sẽ bơi được đó?"

Cô biết rõ sẽ không bơi ngay được, chính là muốn tiếp xúc da thịt với anh nhiều một chút.


Hơn nữa, cũng bởi vì sự ích kỷ của bản thân, mà quên mất lời Triệu Tư Tư nói với cô một phút trước rồi.

Cô gái nhỏ này, quả nhiên làm việc với cô, không chắc chắn chút nào.

Triệu Tư Tư ở chỗ không xa thấy cô và Diệp Khuyết ở với nhau, lòng ngứa ngáy, hận không thể đá bay Trì Tảo Tảo, tiện đà thay thế vị trí của cô.

Diệp Khuyết dương mắt thấy cách đó không xa, trên bờ cát rộng lớn, đám người thưa thớt, quả nhiên, cách đó không xa đích thực có người cha đang dạy con gái mình bơi lội.

Anh có chút khóc không ra nước mắt, chỉ có thể làm theo Trì Tảo Tảo nói.

"Vậy em chuẩn bị tốt, thả lỏng."  

Bàn tay to có lực, lại dừng trên vòng eo tinh tế như liễu của Trì Tảo Tảo, mỗi một lần đụng chạm, cảm giác phảng phất như điện chảy qua, làm nhiễu loạn lòng ai đó.

Trì Tảo Tảo cười thầm trong lòng, cả cơ thể đều thật sự thả lỏng, phó mặc bản thân cho Diệp Khuyết.

Nhất là thấy khuôn mặt cương nghị tuấn mỹ của người đàn ông, thấy trên mặt anh toả ra khí chất bất phàm, thực sự làm Trì Tảo Tảo tham luyến si mê.

Vì thế, ở trong lòng cô, nảy sinh một suy nghĩ đặc biệt kiên định.

Người đàn ông này, là của cô, đời này, chỉ có thể là của Trì Tảo Tảo cô.

Nếu như ai không muốn sống nữa dám mơ ước tới anh, thì cô nhất định sẽ diệt cả nhà cô ta.


Đột nhiên, đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ quen thuộc: “Cứu mạng, cứu mạng, tôi không biết bơi, Khuyết, cứu em..."

Nghe vậy, Trì Tảo Tảo và Diệp Khuyết đồng thời quay đầu, chỉ thấy cách đó không xa trong sóng biển, bất chợt nhô ra một cái đầu, vẫy tay kêu cứu.

Trì Tảo Tảo vừa nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Triệu Tư Tư nữa, thậm chí cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Diệp Khuyết ôm lên bờ.

"Ở chỗ này đừng nhúc nhích, chờ anh trở lại."

Ném lại một câu, Diệp Khuyết nhanh chóng chạy về hướng Triệu Tư Tư.

Để lại một mình Trì Tảo Tảo, mặc áo tắm, đứng cô đơn trên bờ cát, kinh hồn táng đảm nhìn cảnh Diệp Khuyết nhào vào trong sóng biển cứu người.

Cô thật sự nhìn tới choáng váng.

Sóng biển cực cao, thổi quét cả người Triệu Tư Tư, lập tức biến mất.

Tuy rằng, cô không hy vọng Triệu Tư Tư có thể chiếm được tình cảm của Diệp Khuyết, nhưng dù sao đây cũng là thần tượng của cô, dù sao cũng là một mạng sống rõ ràng, trong lòng cô, vẫn là rất lo lắng cô ta sẽ xảy ra chuyện.


Càng lo lắng Diệp Khuyết nhảy vào trong biển.

Cô ở trên bờ cầu nguyện, ngàn vạn đừng gặp chuyện không may, ngàn vạn đừng gặp chuyện không may.

Rốt cục, trước mắt sáng ngời, cô thấy Diệp Khuyết ôm Triệu Tư Tư nổi lên mặt nước.

Cô khẩn trương chạy nhanh tiến lên đi tiếp ứng anh, còn chưa đạp vào trong biển, đã bị Diệp Khuyết quát lớn dừng lại: “Đừng tới đây."

Có lẽ là sợ cô cũng bị sóng biển cuốn đi, cho nên anh lo lắng.

Trì Tảo Tảo cũng không dám đi về phía trước nữa.

Chỉ thấy Diệp Khuyết ôm Triệu Tư Tư lên bờ, đặt trên bờ cát, bắt đầu kìm ngực cho cô ta, quần chúng chung quanh cũng đều tụ tập lại, hỏi han ân cần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui