“…” anh vẫn không nói câu nào, âm trầm nhìn cô.
Trì Tảo Tảo biết rằng chạy trời cũng không khỏi nắng, đành phải chấp nhận chịu đòn nhận tội, quỳ xuống trước mặt Diệp Khuyết, dẩu cái miệng lên, vẻ mặt đáng yêu.
“Ông xã, xin lỗi, em sai rồi, ông xã, em sai rồi!”
Cô vẫn luôn lặp lại những lời này, nhưng anh vẫn không nói câu nào, cô nói vẫn luôn nói, lặp đi lặp lại.
Rốt cuộc, Diệp Khuyết mở miệng.
“Xem ra, em là không muốn biết đáp án của tôi.”
Anh lười phải nhìn cô, đứng dậy rời đi.
Trì Tảo Tảo bò qua, lập tức ôm chặt chân anh.
“Không phải, lúc đấy là do……….dù sai cũng không phải như anh nghĩ đâu, anh đừng tức giận có được không, em sẽ nhờ cha đi đến phòng giáo dục để phúc tra, có lẽ sẽ tra được.”
Một tay cô ôm chân anh, một bên luống cuống sờ di động nhưng còn chưa tìm thấy di động, cô đã bị Diệp Khuyết đá văng ra.
Trì Tảo Tảo ngạc nhiên, bị anh đá ra, ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng anh rời đi, trái tim tan nát.
Cô biết, anh thực sự tức giận.
Cô ngồi im trên đất, cả người không nhúc nhích.
Khi Tiết Dung Chân đi xuống lấu, nhìn thấy cảnh này, nhanh chóng chạy ra đỡ cô: “Tảo Tảo, làm sao vậy?”
Lúc này Trì Tảo Tảo cũng không khóc không nháo, cả người có vẻ bình tĩnh.
Cô quay đầu, lằng lặng nhìn Tiết Dung Chân: “Mẹ, anh ấy thực sự giận, con phải làm sao bây giờ?”
“Ai……” Tiết Dung Chân thở dài một tiếng, ôm Trì Tảo Tảo vào trong lòng: “Không có chuyện gì, qua hai ngày là tốt rồi.”
“Nhưng mà, Tảo Tảo con có thể nhờ Hoàn Quân giúp con lên bộ giáo dục để phúc tra lại bài thi, đem tên viết vào đó cũng không muộn!”
“Có thể sao?” Trì Tảo Tảo cảm thấy cả người vô lực, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ rời đi lạnh lùng của Diệp Khuyết, khiến lòng cô đau đớn.
Cô cảm thấy khó chịu, đau lòng.
“Dĩ nhiên có thể!” Tiết Dung Chân nói: “Chỉ cần con nhờ được Hoàn Quân đi bộ giáo dục thì nhất định có thể.”
Trì Tảo Tảo tò mỏ hỏi: “Vì sao phải là Hoàn Quân? Cha không được sao?”
Tiết Dung Chân giải thích: “Không phải là cha con không được mà là người Đường gia thường xuyên giao tiếp với chính phủ, giữa bọn họ có giao tình, con nói qua với Đường Hoàn Quân một chút, mẹ tin rằng, nó sẽ giúp con.”
Cô thực sự còn có cơ hội sao?
Một khi đã như vậy, không nên để lâu.
Trì Tảo Tảo đứng lên, cất bước rời đi.
Tiết Dung Chân giữ cô lại: “Con thay quần áo trước đi, nếu con muốn đi ra ngoài với bộ dạng này, người ta sẽ nói con là kẻ điên.”
Cũng đúng.
Trì Tảo Tảo nhìn lại bản thân, thật sự thấy không ổn, liền nhanh chóng đi thay quần áo.
Khi đến Đường gia đã là giữa trưa.
Bảo mẫu của Đường gia nhiệt tình đón cô vào nhà, Trì Tảo Tảo lễ phép chào hỏi: “Bác Đường, và dì Đường đều không ở nhà sao dì?”
Bảo mẫu cười ha hả: “Ông chủ và phu nhân còn đang ở bên nước Mỹ, tiểu thư Tảo Tảo, cháu muốn tìm tiểu thư Văn Nguyên sao?”
Trì Tảo Tảo nhận lấy chén trà của bảo mẫu, lắc đầu nói: “Không, cháu đến tìm Hoàn Quân, anh ấy ở nhà không dì?”
Vừa nhắc đến Hoàn Quân, bảo mẫu bất đắc dĩ thở dài nhìn lên lầu: “Nhị thiếu gia còn chưa có rời giường đâu, nếu không cháu chờ một lát để dì lên đó gọi.”
Trì Tảo Tảo nhanh chóng bỏ chén xuống, giữ chặt tay bảo mẫu: “Không cần đâu gì, để cháu lên lầu gọi anh ấy, dù sao cháu có việc muốn tìm anh ấy.”
Nói xong, không đợi bảo mẫu trả lời, cô đã nhanh chóng chạy lên đó.
Trì Tảo Tảo không thể nghĩ đến, khi cô mở cửa phòng Đường Hoàn Quân, trên chiếc giường to rộng, một nam một nữ, đều không có mặc quần áo, lấy một tư thế khó, không ngừng va chạm.
Cô đứng ở cửa, trợn tròn mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...