Diệp Khuyết tìm Trì Tảo Tảo suốt một buổi tối nhưng đều không tìm được cô. Sáng sớm hôm sau, anh trở lại Diệp gia, phát hiện Trì Tảo Tảo còn chưa về, không có cách nào khác, đành phải báo cảnh sát.
Sáng sớm, vợ chồng Diệp thị đã thấy vẻ mặt khẩn trương của con trai, Tiết Dung Chân không khỏi hỏi: “Con làm sao vậy? Có phải công ty đã xảy ra chuyện gì không?”
Diệp Khuyết lắc đầu, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt mỏi mệt nhìn mẹ, hầu kết chuyển động lên xuống, trầm giọng nói: “Không thấy Tảo Tảo đâu nữa.”
“Cái gì?” Tiết Dung Chân và Diệp Chấn Hoa đều ngây người, dại ra nhìn Diệp Khuyết.
Diệp Khuyết rũ mắt xuống, nghĩ đến chuyện xảy ra buổi chiều hôm qua, tự trách nói: “Con cho rằng em ấy ra ngoài chơi, nhưng không nghĩ tới cả đêm hôm qua em ấy đều không trở về.”
Tiết Dung Chân vội vàng hỏi: “Có phải nó ở cùng Nguyên Nguyên không? Con mau gọi điện đến nhà họ Đường xem sao?”
Diệp Khuyết gật đầu: “Con đã gọi rồi nhưng em ấy không ở đó.”
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Diệp Chấn Hoa kích động hỏi.
Trì Tảo Tảo là hòn ngọc quý duy nhất trên tay bọn họ, bọn họ đều đau đến tận xương nếu bỗng nhiên không thấy nó, hay có chuyện gì không may xảy ra với nó, bọn họ sao có thể đối mặt với cha mẹ đã chết sớm của Trì Tảo Tảo.
“Buổi chiều hôm qua, em ấy náo loạn hai câu với con, con không để ý đến em ấy, em ấy tức giận rồi ra ngoài, con cho rằng em ấy sẽ quay về.” Diệp Khuyết nói.
Diệp Chấn Hoa vừa nghe thấy thế, tức giận nhìn con trai: “Cha nói con nghe, thật không biết là con đang nghĩ gì, con biết rõ Tảo Tảo không hiểu chuyện, nó muốn gì con không để nhường em một chút sao? Hiện tại thì tốt rồi, nó mất tích, con vừa lòng chưa?”
“Đúng rồi, con báo cảnh sát chưa?”
“Con báo rồi!”
“Bây giờ không phải là lúc tự trách, chúng ta nên gọi điện thoại hỏi thăm, biết đâu lại có tin tức.” Tiết Dung Chân đề nghị.
Hiện tại, lo lắng là vô dụng.
Diệp Khuyết lấy điện thoại ra, muốn gọi điện cho cục cảnh sát xem có tin tức mới nào không, nhưng có một cuộc gọi đến nhanh hơn so với anh.
Diệp Khuyết nhìn màn hình, là đội trưởng cục cảnh sát, nhanh chóng nghe máy: “Alo, cục trưởng Dương, có tin tức gì sao?”
Cục trưởng Dương trả lời: “Ừm, đã tìm được người mà anh báo, hiện tại cô bé đang ở trường cấp ba quý tộc Ninh Đô, trên tầng cao nhất, hình như cô bé muốn nhảy lầu, nhà các anh mau đến đó nhìn xem!”
Nhảy lầu?
Trì Tảo Tảo muốn nhảy lầu?
Diệp Khuyết tắt điện thoại, vội vàng đến đó.
Tiết Dung Chân và cùng Diệp Chấn Hoa thấy sự tình không ổn, cũng nhanh chóng đến đó.
Trong lúc đó, trường cấp ba quý tộc Ninh Đô, Trì Tảo Tảo ngồi trên sân thượng, hít gió lạnh.
Tối hôm qua, cô mua rất nhiều đồ ăn vặt, một mình ngồi trên sân thượng uống rượu, uống say, sau đó ngủ một giấc đến hừng đông.
Hiện tại cô đã tỉnh rượu, liền nghĩ ra ngồi chỗ này hóng gió.
Không nghĩ tới, bên dưới tụ tập rất nhiều người, có rất nhiều người chỉ trỏ cô.
Thậm chí cô còn nghe thấy có người nói: “Bạn học, bạn đừng nghĩ quẩn!”
Bọn họ cho rằng cô nhảy lầu?
Con mẹ nó! Những người này ăn no không có việc gì làm sao? Chạy đến đây khuyên cô không nên nảy lầu, cô nói cô muốn nhày lầu sao?
Thật không thể hiểu được.
Đúng lúc cô muốn xoay người đi vào, bỗng nhiên cửa trên sân thượng bị mở ra.
Người xông tới không phải ai khác mà chính là Diệp Khuyết.
Trì Tảo Tảo ngạc nhiên nhìn anh, hình như anh vội vàng đi đến đây, mồ hôi chảy như mưa, thở hồng hộc.
Nhìn thấy cô ngồi ở đó, anh sốt ruột vẫy tay với cô, nói: “Tảo Tảo, em đừng làm việc ngu ngốc, nghe lời anh, mau vào trong, em đừng nhảy xuống dưới, em muốn làm gì anh cũng sẽ đồng ý với em, nghe lời anh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...