Trì Tảo Tảo bị mang đi ngày thứ ba, cuối cùng Diệp Khuyết cũng tỉnh.
Chỉ là, trông giữ ở bên giường anh, không phải là Trì Tảo Tảo, không phải là ba mẹ anh, mà là Đường Vãn Nguyên.
Trên thực tế, Đường Vãn Nguyên thật sự hận Diệp Khuyết.
Mà sau khi từ trong miệng anh trai của mình biết được Diệp Khuyết bị thương, Trì Tảo Tảo lại bị mang đi, cô ta lại không kìm lòng nổi chạy đến, sống chết muốn trôngnom Diệp Khuyết.
Vừa thấy Diệp Khuyết mở mắt, cô ta bị kích thích nhào qua, xúc động đến lệ nóng doanh tròng.
"Anh Diệp Khuyết, anh đã tỉnh? Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi?"
Bác sĩ từng nói, chỉ cần anh có thể tỉnh lại, chính là không có gì đáng ngại.
Trong khoảng thời gian khi anh hôn mê, miệng vết thương trên người anh từ từ khép lại, cho nên sau khi anh tỉnh lại, lại chăm sóc mấy ngày là có thể ra viện bình thường.
Diệp Khuyết nhìn phòng bệnh trống trải trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn Đường Vãn Nguyên xúc động vui mừng ở trước giường, anh trừng mắt nhìn, có chút mệt mỏi hỏi: “Tảo Tảo đâu?"
Anh ở trong mơ, qủa nhiên mơ thấy Trì Tảo Tảo, mơ trên lưng cô nhóc mọc một đôi cách, mơ cô bay tới bay lui ở trước mặt mình, dần dần, liền bay không được.
Anh muốn bắt lấy cô, nhưng mà làm thế nào cũng không bắt được
Ánh mắt đầu tiên khi tỉnh, anh cho rằng, sẽ thấy khuôn mặt đẹp đẽ quen thuộc của cô nhóc, không nghĩ tới, lại làm cho anh thất vọng rồi.
Đường Vãn Nguyên nức nở một tiếng, cúi đầu: “Anh đã tỉnh lại là tốt rồi, em lập tức gọi điện cho bác trai bác gái lại đây."
Cô ta nói, vừa muốn gọi điện thoại, lại nghe được giọng nói lạnh như băng của Diệp Khuyết: “Tôi hỏi cô Tảo Tảo đâu?"
Đường Vãn Nguyên nắm chặt điện thoại, có chút lảng tránh: “Tảo Tảo cô ấy, cô ấy..."
"Nói."
Mặc dù vừa tỉnh lại, cơ thể có chút tê tê, nhưng anh, vẫn có thể chống đỡ để cho mình giống như người bình thường.
Anh ngồi dậy, nhìn chằm chằm Đường Vãn Nguyên, vẻ mặt không giận mà uy.
Cắn cắn môi, Đường Vãn Nguyên bình tĩnh nói: “Tảo Tảo đi, cô ấy cùng cậu của cô ấy quay về nước E rồi."
"Cô nói cái gì?” Hiển nhiên, đáp án này làm Diệp Khuyết có chút giật mình.
Cô đi?
Làm sao cô có thể đi chứ?
Anh không tin.
Đường Vãn Nguyên lại nói: “Ngay trong khoảng thời gian anh hôn mê này, cậu cô ấy đến đón cô ấy, cô ấy không chút do dự liền đi theo cậu cô ấy."
Không chút do dự?
Đi dứt khoát như vậy?
Diệp Khuyết không tin, hai mắt đỏ ngầu vô cùng đau đớn trừng mắt nhìn Đường Vãn Nguyên: “Cô nói vớ vẩn."
Đường Vãn Nguyên ngẩng đầu lên nhìn anh, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Em không nói vớ vẩn, chính là cô ấy đi theo cậu cô ấy, anh Diệp Khuyết, đến bây giờ anh còn không biết sao? Trì Tảo Tảo là một người vong ân bội nghĩa, anh vì cô ấy trả giá nhiều như thế, thậm chí bởi vì cô ấy mà bị trúng đạn, cô ấy không đau lòng anh chút nào, có một người cậu quyền cao chức trọng như vậy tới đón cô ấy, cô ấy liền đi không do dự."
"Câm miệng."
Đường Vãn Nguyên nói, hoàn toàn chọc giận Diệp Khuyết, anh ngồi ở trên giường, tiện tay cầm chén trà bên cạnh ném vào Đường Vãn Nguyên: “Cô cút cho tôi, tôi không muốn gặp lại cô, cút."
Đường Vãn Nguyên né tránh chén trà kia, hai mắt rưng rưng nhìn chằm chằm anh: “Em nói là sự thật."
"Cút."
Thật sự không chịu nổi Diệp Khuyết bùng nổ tính tình, Đường Vãn Nguyên trong cơn tức giận liền quay đầu đi.
Cô ta vừa rời đi, Tiết Dung Chân mang theo đồ ăn xông vào, thấy con trai đang nổi giận, bà nhanh đi qua an ủi: “Con làm sao vây? Sao tỉnh lại liền nổi giận lớn như vậy chứ?"
Nghĩ đến Trì Tảo Tảo không ở bên cạnh anh, trong lòng anh giống như thứ gì bị móc rỗng, kích động cầm lấy Tiết Dung Chân hỏi: “Mẹ, nói cho con biết, Tảo Tảo đâu, cô ấy đâu?"
Tiết Dung Chân cúi đầu xuống, hít một hơi: “Nó bị cậu nó mang đi rồi."
Đi rồi?
Cô thật sự cứ như vậy mà đi rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...