Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu

“Ăn ăn ăn, em chỉ biết ăn.” Ngay cả khối thịt trong miệng cô, anh cũng ném xuống đất.

Trì Tảo Tảo đột nhiên thấy ủy khuất, chớp chớp mắt, có loại xúc động muốn khóc.

Diệp Khuyết nhìn khuôn mặt vô cùng đáng thương kia của cô, lại không đành lòng tức giận, cánh tay dài duỗi một cái, mạnh mẽ kéo cô ôm vào trong lòng mình.

"Xin lỗi." Anh nói.

Trì Tảo Tảo rụt rè ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt to vô tội, nhìn anh hỏi, "Anh sao vậy? Sao lại đột nhiên tức giận như vậy?"

Cô chỉ là thích ăn, đêm nay ăn nhiều mấy miếng thịt dê nướng mà thôi, anh cần gì phải tức giận với mình như vậy chứ?

Trì Tảo Tảo thực sự không hiểu được, cái người cao ngạo lạnh lùng này, nhìn như ôn hòa, nhưng bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể tỏa hơi lạnh với mình.


Phiền muộn.

Nhìn Cừu Tử Mặc đi tới, Diệp Khuyết mắt lạnh đảo qua, cụp mắt nhìn xem Trì Tảo Tảo, "Không có gì, sau này không có lệnh của anh, không cho ăn đồ ăn bậy, chúng ta đi về nghỉ ngơi đi!"

Anh nắm tay cô, nhanh chân đi về hướng nhà gỗ.

Cừu Tử Mặc đi tới, nhìn thịt dê bị Diệp Khuyết đá văng đầy đất, trong lòng lạnh lùng hừ một tiếng, làm như không thấy.

Buổi tối đó, Diệp Khuyết cả đêm không ngủ, liên tục nhìn chằm chằm cô gái nhỏ ngủ say trong lồng ngực, nghĩ đến lời Cừu Tử Mặc nói, không phải anh muốn khuất phục bất cứ người nào, chỉ là, lỡ như là sự thật, anh không phải không thừa nhận, anh sợ mất đi vật nhỏ trong lồng ngực này.

Đừng xem bình thường thái độ của anh đối với cô thờ ơ, kỳ thực, anh rất quan tâm đến sự tồn tại của cô.

Đặc biệt là cô đã thâm căn cố đế đóng quân trong tính mạng của anh, dù là ai cũng không thay thế được vị trí kia.

Sáng sớm ngày hôm sau, anh liền dẫn Trì Tảo Tảo rời khỏi.

Đương nhiên, Cừu Tử Mặc cũng theo bên cạnh hai người.

Trì Tảo Tảo còn đang buồn bực, đi tới gần Diệp Khuyết, kéo ống tay áo của anh, nhỏ giọng hỏi, "Ông xã à, tại sao anh ấy vẫn phải theo chúng ta? Lẽ nào là đưa chúng ta đến thị trấn?"

Tâm trạng Diệp Khuyết không tốt, Trì Tảo Tảo vừa vặn đánh vào vết thương, lạnh lùng ném lại một câu, "Không nên hỏi thì đừng hỏi."

Sau đó, Trì Tảo Tảo lại oan ức, nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống.


Người này, thực sự là âm tình bất định, không hiểu ra sao, một phút trước còn rất tốt, đảo mắt lại bày ra bộ dáng cao ngạo lạnh lùng kia, tư thái lạnh lùng làm người khác cũng không dám tới gần.

Trì Tảo Tảo cảm thấy, anh làm ra vẻ, buồn nôn, không để ý tới anh, sau đó chạy tới kéo Cừu Tử Mặc tán gẫu.

"Tử Mặc, anh thật tốt, không chỉ đắp thảo dược chữa khỏi chân giúp tôi, còn đưa chúng tôi đến thị trấn, anh thực sự là người qua đường tốt nhất Trung Quốc."

Cừu Tử Mặc cười cười với cô, "Không có chuyện gì, dễ như ăn cháo mà thôi."

"Ai nha, anh còn khiêm tốn, không có chuyện gì, chồng tôi có chính là có phương pháp, mấy con dê anh nuôi trong núi kia, tôi bảo anh ấy tìm người giá cao mua cho anh, thế nào?"

Cừu Tử Mặc cười ha ha, ánh mắt lại liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Khuyết bên cạnh.

Diệp Khuyết kéo Trì Tảo Tảo qua một cái, "Em là nhàm chán không tìm được người nói chuyện đúng không?"

Nếu không phải là Cừu Tử Mặc, bây giờ anh cần gì phải lo lắng đề phòng cho cô, con bé chết tiệt này, còn không biết điều.

Không những như vậy, anh chất vấn cô, giống như hỏi sai rồi, Trì Tảo Tảo tức giận trừng mắt, bậm quai hàm.


"Anh lại không nói chuyện với em, em tìm người khác nói chuyện thì sao chứ? Diệp Khuyết, làm người không nên quá ích kỷ, quá bá đạo."

"..."

Anh nhìn cô, không nói lời nào.

Cô còn lại cố ý xoay người đi sát bên Cừu Tử Mặc, vui vẻ ra mặt, "Trước đây anh đều là một mình ở đây nuôi dê sao? Một mình anh không sợ à? A?"

Lời còn chưa dứt, cả người lại bị Diệp Khuyết ôm đi.

"Trì Tảo Tảo, em không nghe lời đúng không?"

Trì Tảo Tảo thật oan ức, cố mở tay anh, "Anh làm gì vậy, ai kêu anh không để ý tới em, một lúc lại đối xử tốt với người ta, một lúc lại lạnh mặt, người lập dị."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận