Editor: Gió
Beta: Đá bào+Người bí ẩn cute
—
Giản Hàng có mơ một giấc mơ kỳ quái lạ lùng, cảnh tượng hỗn loạn nhưng lại vô cùng chân thực.
Trong giấc mơ mẹ cô vẫn còn trẻ, đi đón cô ở trường mẫu giáo.
Động tác mẹ cô rất vội vàng, bà nói.
“Năm giờ mẹ còn phải có một cuộc họp.”
“Mẹ, vậy con ở đâu?”
“Con đến văn phòng của mẹ, giúp mẹ quản mấy anh trai nhỏ không nghe lời.”
“Anh trai là ai vậy hả mẹ?”
“Tần Mặc Lĩnh.”
“Ồ.”
Trường mẫu giáo cách trường tiểu học một con đường, chỉ thấy mẹ cô ôm cô đi qua phía bên kia đường.
Mẹ đặt cô ở trước cửa văn phòng, “Mẹ đi họp đây, con tự vào nhé.”
“Cô mở cửa, ngó đầu vào trước để xem.”
Trong văn phòng có các cô chú đồng nghiệp của mẹ, còn có mấy anh trai nhỏ đang nói chuyện cười đùa.
“Ai là anh Tần Mặc Lĩnh vậy ạ.” Giọng điệu non nớt lên tiếng hỏi.
Mấy bạn trai nhỏ đột nhiên yên lặng, bọn họ đều mặc đồng phục của trường, trong đó có một anh trai đẹp trai nhất, tay trái cầm bút chì đang viết bậy lên sách của người khác.
Nhân lúc mọi người đang nhìn qua, anh lại viết thêm mấy nét lên sách của người ta.
Tần Mặc Lĩnh vẽ lên sách của Tưởng Thịnh Hoà xong, mới nhìn về phía cô, “Anh chính là anh trai của em.”
Cô giả bộ lớn mật, “Mẹ em bảo em qua đây quản anh.”
Có người bên cạnh bật cười.
Một giây sau, cô và Tần Mặc Lĩnh sóng vai ngồi trước bàn làm việc của mẹ.
Tần Mặc Lĩnh hỏi cô, “Em mấy tuổi rồi?”
“Em năm tuổi.”
“Có biết viết chữ không?”
“Em biết.”
“Em giúp anh chép chữ rồi anh sẽ nghe em quản.”
“….”
Vì vậy cô giúp anh chép từng chữ vào ô vuông, anh cầm giáo án của mẹ cô làm quạt, ngồi ở bên cạnh quạt cho cô.
Có chữ nét viết quá phức tạp, cô không viết được, xoá đi vài lần cũng không viết xong, vậy là vừa rơi nước mắt vừa viết.
Tần Mặc Lĩnh giúp cô lau nước mắt, “Em khóc cái gì chứ?”
Cô nức nở, “Chữ….Chữ này…khó viết quá.”
Tần Mặc Lĩnh nói, “Em tưởng rằng lên được lớp hai dễ lắm sao?”
Cô lắc lắc đầu, chẳng dễ chút nào.
Giọt nước mắt liên tục rơi xuống, làm ướt cả ô viết, làm mờ mất chữ vừa viết xong.
Tần Mặc Lĩnh hỏi cô: “Em tên là gì?”
“Hàng Hàng.”
“Em họ gì?”
“Giản.”
“Giản Hàng Hàng?”
“Không phải.”
“Vậy tên em là gì?”
“Giản Hàng.”
“….” Anh nói: “Anh là Tần Mặc Lĩnh.”
“Em biết.” Qua vài giây, “Anh ơi, bài tập viết từ của anh không cần viết pinyin sao?”
“Cần, em viết chữ xong trước, anh tự viết pinyin vào là được.”
“….”
Cô lau lau nước mắt, “Anh ơi.”
Cô nước mắt tèm nhem, thương lượng với anh, “Em giúp anh chép từ tiếng anh, được không?” Hai mươi sáu chữ cái cô đều biết viết.”
Tần Mặc Lĩnh: “Lớp hai chưa cần phải học tiếng Anh.”
Cô: “…..”
Cô lại rơi nước mắt lần nữa, rõ ràng Tần Mặc Lĩnh đã từng nói, hồi nhỏ anh có đọc truyện tranh tiếng Anh cho cô nghe, sao lại biến thành cô làm bài tập cho anh rồi.
Càng nghĩ càng đau lòng.
Nước mắt cô làm ướt hết trang vở bài tập.
Khóc đến không thở được, ngực mình như có thứ gì đè lên, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Vùng vẫy tỉnh lại.
Cô bình tĩnh lại vài giây, nhẹ nhàng kéo cánh tay Tần Mặc Lĩnh để ở trên ngực cô qua một bên.
Có lẽ là bởi cánh tay của anh nên vừa rồi trong mơ cô mới khóc không thở được.
Tần Mặc Lĩnh không có dấu hiệu bị làm tỉnh, cô giúp anh đắp chăn, đi xuống từ phía giường bên kia.
Tắm xong, Giản Hàng đi ra ngoài phòng.
Bên ngoài cửa sổ, núi cao, nhà gỗ, một màu xanh trải dài bất tận.
Ở bên ngoài đang mưa nhỏ, li ti li ti, tiếng chuông vang từ nhà thờ cũng vọng lại.
Hôm nay là ngày thứ chín trong kỳ nghỉ tuần trăng mật của cô và Tần Mặc Lĩnh, họ tự lái xe đi du lịch ở ba quốc gia.
Hai người không chọn những địa điểm nổi tiếng để tham quan, trên đường đi đều dừng lại ghé thăm những ngôi làng và trấn nhỏ.
Địa điểm cuối cùng của tuần trăng mật là trấn nhỏ Achaea của đảo Santorini, Tần Mặc Lĩnh muốn đến đó thêm một lần nữa.
Điện thoại của Giản Hàng rung lên, bạn thân Khúc Tây Văn gửi tin nhắn cho cô: [Cậu vẫn chưa về nước sao?]
[Tớ vẫn chưa.]
[Cậu và Tần Mặc Lĩnh vui chơi quên lối về rồi.]
Cô quay một đoạn clip ngắn cảnh bên ngoài khung cửa sổ khách sạn, [Địa điểm cậu và Lộ Lộ đề cử, hôm nay tớ sẽ đến thăm.]
Khúc Tây Văn xem video xong, [Cậu làm tớ cũng muốn quay lại đó một lần.]
Gần đây cô tiếp nhận một dự án thu mua xuyên quốc gia, trở thành ‘người trên trời’, lúc này đang xếp hàng chờ qua cửa hải quan mới có thời gian nói chuyện với Giản Hàng vài câu.
Từ tháng chín năm ngoái trở về tham dự hôn lễ của Giản Hàng, đến bây giờ là tháng sáu, bọn họ đã chín tháng rồi chưa gặp nhau, bình thường chỉ nói chuyện trong nhóm chat, thỉnh thoảng gọi video cho nhau.
[Bộ phận số Bốn bọn cậu mau tổ chức tiệc mừng thành công đi, tớ và Lộ Lộ về thăm cậu.]
Giản Hàng: [Cách tiệc mừng thành công vẫn còn sớm mà, bây giờ mới là mùa sản phẩm bán chạy.
Nếu như đạt được doanh thu như mục tiêu, đến khoảng tháng chín, hay tháng mười cũng được, lúc đó thời tiết cũng mát mẻ rồi, tớ sẽ dẫn tất cả mọi người của bộ phận số Bốn đến khu nghỉ dưỡng chơi vài ngày.]
Khúc Tây Văn nói với cô: [Mẫu mô hình mùa hè cậu gửi tớ đã nhận được rồi, còn diễm lệ hơn cả ‘Tuyết đông’ với ‘Ngày xuân’ nữa.]
Giản Hàng: [Phương Nam với đội ngũ làm việc của cô ấy thật lợi hại, người trong ngành đều biết tên của cô ấy.]
Khúc Tây Văn hỏi: [Tần Mặc Lĩnh sưu tập được mẫu mô hình bản mùa hạ cho cậu chưa?]
Giản Hàng cười nói: [Chưa, mẫu ‘Ngày xuân’ còn chưa sưu tầm được.]
Vận may của Tần Mặc Lĩnh không tốt, hoạt động trên Weibo của bộ phận số Bốn anh chưa từng trúng lần nào.
Thật không dễ dàng gì mới đổi được ‘Tiên nữ bọt gas’ bản ‘Tuyết đông’ vào dịp kỉ niệm ngày kết hôn cho cô, anh mới quét được ba chữ của bản ‘Ngày xuân’.
Anh và Tưởng Thịnh Hoà bây giờ bị hội sở cho vào danh sách đen hoàn toàn, không một phòng bao nào cho hai người bước vào.
Bây giờ anh quét mã cũng lý trí hơn, mỗi ngày mua hai chai, bảo đảm sau khi mở nắp tự mình sẽ uống hết, không lãng phí.
Khúc Tây Văn yêu thích không thôi ‘Tiên nữ bọt gas’, [Cậu có từng nghĩ đến việc hợp tác thương hiệu rồi thêm một vài chi tiết vào sản phẩm, đưa mô hình trở thành một nhãn hiệu? Lộ Lộ có mối quan hệ về mặt này, đến lúc đó có thể làm mối trung gian giúp cậu.]
Giản Hàng: [Tớ không định làm vậy, hợp tác thương hiệu mô hình đem lại nguồn khách hàng nhỏ, giống như tớ thích những mẫu mô hình ấy, nhưng cho không Tần Mặc Lĩnh anh ấy cũng không muốn, còn cảm thấy chúng chỉ làm chật chỗ.
Khách hàng của nước ngọt có gas thiên về đại chúng, chỉ cần khiến ‘Tiên nữ bọt gas’ tinh tế đẹp mắt, khiến người nhìn thấy muốn sưu tầm một bộ để chơi là được.
Bây giờ không ít người lớn tự mình uống nước, tiện thể sưu tầm mô hình cho con mình chơi.]
Khúc Tây Văn lớn như vậy rồi vẫn còn bị sự cực phẩm của ‘Tiên nữ bọt gas’ thu hút, chứ đừng nói là những cô gái nhỏ mười mấy tuổi.
Suy nghĩ của cô chính là, [Vậy thì mỗi năm đưa ra hai bộ mô hình liên kết thương hiệu, có thể làm thoả mãn một nhóm người tiêu dùng.]
Giản Hàng: [Lâm Kiêu cũng nghĩ giống như cậu, cậu ấy có tính qua chi phí sản xuất, quá cao, nên cuối cùng đành từ bỏ.]
Khúc Tây Văn: [Giao cho tớ và Lộ Lộ giải quyết đi, chúng tớ góp chút tư lợi, muốn ‘Tiên nữ bọt gas’ liên kết hợp tác với những mô hình chúng ta thích.]
[Không nói nữa, đến lượt tớ rồi.]
Giản Hàng trả lời bằng một nhãn dán.
“Giản Hàng?” Tần Mặc Lĩnh gọi cô.
“Em đến đây.” Cô rảo bước vào phòng ngủ.
“Em dậy từ khi nào vậy?”
“Em vừa dậy xong, ở bên ngoài ngắm phong cảnh một chút.”
Tần Mặc Lĩnh đã đánh răng rửa mặt, anh đang mặc quần áo, “Vẫn đang mưa sao?”
“Gần như là tạnh rồi.” Giản Hàng ném điện thoại lên giường, đi qua giúp anh cài cúc áo, trong lúc cài cúc, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, “Em nằm mơ thấy anh.”
“Mơ thấy anh đang sưu tầm mô hình sao?”
“…Không phải, mơ thấy hồi anh còn học tiểu học.”
Giản Hàng hỏi anh, “Thật sự trước kia anh đọc truyện tranh tiếng anh cho em à, không bắt nạt em giúp anh viết bài tập đấy chứ?”
Tần Mặc Lĩnh kéo cô vào lòng, “Lúc ấy em mới năm tuổi, em có thể làm được bài tập gì cho anh chứ?” Lúc đó anh vì bận trêu chọc cô mà không làm xong bài tập của mình, còn bị cô Trần phê bình một trận.
“Trong mơ em giúp anh viết bài tập luyện viết.”
“Cô Trần dạy môn Toán, anh bị mẹ gọi đến văn phòng để làm bài tập môn Toán, bài tập ngữ văn ở đâu ra vậy?
Cài cúc áo xong, Tần Mặc Lĩnh luồn sơ mi áo vào trong quần tây, cài thắt lưng da lại, anh nắm tay Giản Hàng xuống lầu.
Khách sạn có cung cấp bữa sáng đơn giản, hai người ăn xong, mưa cũng tạnh rồi.
Một tầng mây màu xám mỏng lơ đễnh trên bầu trời bị gió thổi đi, thổi đến đỉnh núi phía xa xa.
Bầu không khí bị bao phủ bởi hơi nước và hương cỏ xanh trong lành.
Tần Mặc Lĩnh gọi điện thoại cho nhiếp ảnh gia, nửa tiếng sau họ sẽ ra ngoài chụp ảnh.
Tuần trăng mật lần này, nhiếp ảnh gia đi theo chụp lại toàn bộ, vẫn là vị nhiếp ảnh gia chụp ảnh cưới cho họ ở trấn nhỏ Achaea ấy.
Khi đến một địa điểm mới, anh và Giản Hàng sẽ chụp ảnh trước, chụp xong họ và nhiếp ảnh gia sẽ tách ra đi tham quan riêng.
Trên đường gần như không thấy ai, cô và Tần Mặc Lĩnh đi rất xa mới tìm được một tiệm cà phê.
Ông chủ khách sạn nói trong thôn chỉ có một tiệm cà phê duy nhất, mỗi ngày 10 giờ mở cửa, đến 5 rưỡi chiều đã đóng tiệm.
Mua hai ly cà phê xong, cô và Tần Mặc Lĩnh dọc bên con đường đi về phía trước.
Giản Hàng vừa đi vừa quay video ngắn, bây giờ trong nước là buổi tối, cô chia sẻ mấy đoạn video vào nhóm chat gia đình.
Trong video chỉ quay qua bóng lưng của Tần Mặc Lĩnh, không có bất kỳ thước hình chính diện nào, có đoạn video chỉ xuất hiện bàn tay cầm ly cà phê của anh.
Tần Mặc Lĩnh xem xong video ngắn trong nhóm chat, “Sao không chụp anh cho đàng hoàng?”
Giản Hàng: “Không phải anh nói là không thích gửi ảnh của mình vào nhóm gia đình hay sao?”
Tần Mặc Lĩnh cũng đã nhớ ra, ngày vừa lĩnh chứng anh nó nói với cô, đừng gửi ảnh của anh vào trong nhóm chat.
“Lúc đó là anh suy nghĩ không thoả đáng, không nên thẳng tuột như vậy.”
“Không sao.” Giản Hàng cất điện thoại đi, “Mới qua hơn một năm, anh đừng nói bây giờ mình lại thích gửi ảnh vào nhóm gia đình đấy.”
Tần Mặc Lĩnh thẳng thắn thừa nhận, “Anh vẫn không thích, nhưng em có thể gửi.”
“Em không gửi đâu, ảnh của anh lưu trong điện thoại em, tự mình em xem là được.”
Tần Mặc Lĩnh dừng lại bước chân, Giản Hàng cũng đứng lại.
Anh đưa tay ôm cô vào lòng.
Trên tay hai người đều đang cầm cà phê, cô chỉ có thể dùng một tay khoác lên cổ anh.
Phía xa xa là sương mù phủ quanh núi, đằng sau là thảm cỏ xanh, gần đó là phụ lưu sông Rhine, đúng lúc đó có một chiếc xe sạch sẽ nhưng khá cũ lướt qua, còn có hai người đang cầm cà phê ôm hôn, tất cả đều được ống kính của nhiếp ảnh gia chụp lại.
Rời khỏi chỗ này, họ lại chơi thêm hai ngày, sau đó mới bay tới Santorini.
Cách khoảng thời gian một năm đến thăm lại địa điểm du lịch trước đó, vẫn ở trong căn khách sạn bên biển ấy, ngay cả phòng khách sạn cũng là căn phòng đôi năm ngoái.
Lớp cánh hoa hồng trên giường có nhiều hơn một tầng so với năm ngoái.
Giản Hàng tắm bồn xong, mặc chiếc váy ngủ hai dây màu hồng khói bước ra, Tần Mặc Lĩnh đang mặc áo choàng tắm đứng ở ban công uống rượu vang.
Nhìn có vẻ tất cả đều giống với năm ngoái khi họ đến đây, nhưng thực ra lại không hề giống.
Cô chen mình vào khoảng trống giữa anh và lan can, dựa vào trước ngực anh.
Tần Mặc Lĩnh nhấp một ngụm vang đỏ, cô khẽ hôn lên môi anh.
“Chiều tối ngày mai anh có muốn ngắm mặt trời lặn không?” Cô nói: “Anh cùng em đi xem lại một lần nữa, em muốn ngắm cảnh cùng anh.”
Tần Mặc Lĩnh đặt ly rượu xuống, “Trước đó em ngắm mặt trời lặn ở đây rồi sao?”
Giản Hàng gật đầu, “Ừm, em có tự đi xem một lần.”
Tần Mặc Lĩnh nhìn vào đáy mắt cô, “Em còn đi một mình đến những nơi nào rồi? Anh đều cùng em qua đó một lần nữa.”
Giản Hàng ngẩng cằm lên, đôi môi anh lập tức phủ xuống.
Gió biển làm đung đưa vạt váy ngủ của cô.
Tần Mặc Lĩnh ôm eo cô lên, đi vào phòng ngủ.
Buổi trưa hai người đến Achaea, buổi chiều đều ở trong phòng không ra ngoài, hộp đồ dùng kia cũng dùng hết rồi, quên chưa bảo tiếp tân đưa lên.
Tần Mặc Lĩnh cụng lên trán cô, nhẹ giọng hỏi, “Giản Hàng, chúng ta có con được không em?”
Giản Hàng không đáp lời, dùng một nụ hôn sâu để trả lời anh.
Trên giường khắp nơi đều là cánh hoa hồng.
Cánh hoa dán lên tuyến nhân ngư của anh, trong lúc anh chuyển động, cánh hoa ấy rơi xuống eo cô.
Tần Mặc Lĩnh cúi đầu, hôn lên nơi đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...