Editor: Gió
Beta: Đá bào+Người bí ẩn cute
—
Hôm nay Tần Mặc Lĩnh và Tề Chính Sâm cùng tham gia một buổi tiệc xã giao, người khác vì có chuyện liên quan đến dự án nên mời họ đến tham dự.
Sau khi nhận được tin nhắn của Giản Hàng, anh nói với Tề Chính Sâm: “Cậu tham gia tiệc xã giao với họ giúp tôi, tôi về đây.”
Tề Chính Sâm vừa lấy hai điếu thuốc ra, đang định đưa cho anh một điếu, nghe anh nói muốn đi về, Tề Chính Sâm không hiểu có chuyện gì: “Cậu vừa mới ngồi xuống đã muốn rời đi rồi?”
Tần Mặc Lĩnh nói: “Gần đây Giản Hàng áp lực lớn.”
“Là bởi vì sản phẩm mới sắp đưa ra thị trường hay sao?”
“Ừm.”
Tề Chính Sâm cảm thấy không có gì cả, “Lỗ thì lỗ, chuyện cũng chẳng lớn lắm.
Nửa năm nay tất cả sự cố gắng nỗ lực của bộ phận số Bốn mọi người đều thấy rõ, cậu cứ nói với Giản Hàng, cố gắng hết sức là được, chỉ vì chút đầu tư này mà huỷ hoại sức khoẻ, có đáng không?”
“Cậu không để ý đến chút đầu tư này thì còn những cổ đông khác để ý.
Cho dù cổ đông khác không để ý, Giản Hàng cũng sẽ để tâm tới.” Tần Mặc Lĩnh lấy áo khoác, chào hỏi những người khác ở trong phòng bao rồi rời đi trước.
Trong lúc trở về, tuyết rơi càng nhiều hơn, dưới ánh đèn sáng nhảy múa khắp trời.
Nóc nhà, bên đường đều bị phủ bởi một tầng tuyết trắng, cành cây cũng bị uốn cong.
Tần Mặc Lĩnh lại nhìn câu [Em nhớ anh rồi] của Giản Hàng một lần, lại trả lời cô, anh đang ở trên đường về, tuyết lớn nên không thể lái nhanh được.
Giản Hàng: [Không cần vội, anh bảo tài xế lái chậm một chút.]
Tần Mặc Lĩnh nói chuyện cùng cô, [Vừa nãy em làm gì vậy? Chơi game sao?]
Giản Hàng: [Em không.]
[Tăng ca à?]
[Cũng không tăng ca, em đang đợi anh về.]
Trước khi tổ chức hôn lễ cô sẽ không trực tiếp làm nũng với anh như vậy.
Anh vẫn luôn tưởng rằng tính cách của cô là vậy, làm gì cũng là bộ dáng như đang làm việc, sẽ không làm nũng.
Thậm chí khi vừa lĩnh chứng, anh cũng đã chuẩn bị tâm lý rằng mình với cô sẽ giống như đối tác làm ăn.
Tần Mặc Lĩnh nhìn những tòa nhà bên ngoài cửa sổ, phải hai mươi phút nữa mới về đến nhà.
Anh gọi cho cô, do dự giữa ‘cuộc gọi thường’ và ‘cuộc gọi video’ hai gây, sau đó nhấn vào ‘cuộc gọi thường’.
Giản Hàng nhấn nghe trong giây lát, “Anh đến đâu rồi?”
Tần Mặc Lĩnh lại nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, nói với cô vị trí cụ thể của mình.
Trước giờ hai người đều không nói chuyện trong gia đình, cũng không có chuyện gì để nói, chủ đề duy nhất họ thường trò chuyện là về bộ phận số Bốn.
Mà lúc này lại nhắc đến bộ phận số Bốn, vô tình sẽ tạo thêm áp lực cho cô.
Tần Mặc Lĩnh tìm chủ đề nói, “Đợi sau khi sản phẩm mới được đưa ra, em để trống một buổi tối, anh mời em ăn cơm.”
Giản Hàng hỏi: “Cũng là đang theo đuổi em hay sao?”
“Ừm, từ khi quen nhau đến giờ chúng ta vẫn chưa chính thức hẹn hò lần nào.”
“Đã từng hẹn hò, hồi ở trấn nhỏ Achaea, anh có mời em một lần.
“Lần đó không tính.” Bữa cơm lần ấy là để bù đắp cho cô, không tính là hẹn hò.
Tần Mặc Lĩnh hỏi cô, “Giản Hàng em còn nhớ không, ngày chúng ta xem mắt là ngày nào?”
“Em nhớ, là ngày 26 tháng 12 năm ngoái.” Ngày gặp mặt đầu tiên hôm đó, họ có suy nghĩ muốn kết hôn, là ngày may mắn của cô, vì vậy cô chọn ngày này là ngày marketing vòng đầu tiên cho sản phẩm mới.
Tần Mặc Lĩnh đính chính: “26 tháng 12 là lần xem mắt thứ hai, lần thứ nhất chỉ có mình anh đến, còn em thì không.”
Giản Hàng: “….”
Cô nói đùa, “Anh đang muốn tính món nợ cũ sao.”
“Nếu muốn tính nợ cũ thì em tội lỗi chồng chất.”
“….Ông xã, sao em lại tội lỗi chồng chất vậy?”
“Nói chuyện đàng hoàng, đừng có mà làm nũng.
Loại tổn thương này em có làm nũng cũng không chữa lành được.”
Giản Hàng cười, dùng giọng điệu bình thường nói chuyện với anh, “Chuyện xem mắt cho anh leo cây, anh vẫn ghi nhớ trong lòng đấy à?”
Tần Mặc Lĩnh không phải người so đo từng chút, nhưng anh lại không quên được, “Nếu đổi lại là em, anh cho em leo cây, trong lòng em sẽ không oán trách anh cả một đời?”
Anh đã từng cho rất nhiều đối tượng xem mắt leo câu, biết được tâm lý của việc cho người khác leo cây, là bởi không muốn kết hôn với đối phương, cũng không để ý đến người ấy.
Nhưng không ngờ rằng, bản thân mình lại trở thành người bị cho leo cây.
Giản Hàng giải thích một cách cứng nhắc, “Không phải lúc ấy là do em bị ốm sao, anh cũng biết mà.”
“Ừm, biết là em giả ốm.”
Giản Hàng bật cười, “Cũng không thể nói như vậy được, em không có giả bệnh, em chỉ giả bộ bệnh nặng mà thôi.” Sau đó thực sự nghiêm trọng rồi, bởi vì chưa khỏi hẳn cô đã phải uống rượu xã giao.
“Ông xã.”
“Có gì em cứ nói thẳng, không cần mỗi câu đều phải gọi ‘ông xã’ như vậy.
Mỗi lần em gọi ‘ông xã’ đều có cái bẫy ở phía trước đợi anh.”
Giản Hàng bật cười thành tiếng, loại cảm giác được dỗ dành mà vơi đi áp lực, tối nay cô mới được trải nghiệm.
Cô cho anh cơ hội vạch trần mình, “Đến nay anh có những chuyện gì còn canh cánh trong lòng vậy? Chuyện có liên quan đến em ấy.”
“Nhiều lắm.”
“Vậy anh nói đi.”
“Em chuyển ra ở riêng.”
Anh vừa nói ra chuyện đầu tiên, Giản Hàng không nhịn được mà cười, “Còn gì nữa không?”
“Mua quần áo từ tháng bảy, mùa hè gần qua rồi mới đưa cho anh.”
Giản Hàng bảo anh dừng lại, cô cười đến đau xương quai hàm, hôm xem video đón dâu cũng chẳng cười đến độ như vậy.
Tần Mặc Lĩnh hỏi, “Không cho anh nói nữa ư?”
“Vâng.” Giản Hàng nói: “Bụng dạ anh thật hẹp hòi.”
Tần Mặc Lĩnh cười, “Bụng dạ hẹp hòi không phải đã được em chứng nhận qua rồi sao?”
Giản Hàng nhấn vào đuôi mắt, cười nhiều dễ tạo nên nếp nhăn.
Những lúc có áp lực, nói chuyện với anh như vậy, lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Có chỗ nào anh không tốt em cũng có thể lên án.” Tần Mặc Lĩnh hỏi cô, “Có gì muốn tố cáo anh hay không?”
“Không có gì cả.”
Giản Hàng thu lại nụ cười, đặt điện thoại dán sát vào mặt, “Tần Mặc Lĩnh, em nhớ anh rồi.”
‘Em nhớ anh rồi’ trong tin nhắn so với lời cô trực tiếp nói, cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Tần Mặc Lĩnh nhỏ giọng, “Anh cũng vậy.”
Giản Hàng mỉm cười, “Em cúp đây, em xuống lầu đợi anh.”
Cô cúp điện thoại, trở về phòng ngủ thay đồ.
Cô vừa tắm xong, đang mặc chiếc áo choàng tắm trên người, bây giờ đi đến phòng quần áo tìm một chiếc váy xinh đẹp mặc lên.
Ở phòng bếp dưới lầu, dì Cảnh đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn cho bữa sáng, bà hâm nóng một ly sữa cho Giản Hàng, dặn cô ngủ sớm, sau đó đi về phòng mình.
Giản Hàng dựa lên quầy bar, từ cửa sổ sát đất nhìn ra sân, đợi xe của Tần Mặc Lĩnh trở về.
Tần Mặc Lĩnh gửi tin nhắn đến, [Còn năm phút nữa là anh về đến nhà.]
Giản Hàng uống sữa xong rồi đi rửa cốc, lúc này xe của Tần Mặc Lĩnh cũng lái vào sân viện.
Áo khoác của cô ở trên lầu, bên ngoài lạnh nên cô ở trong phòng khách đợi anh.
Tần Mặc Lĩnh không cầm ô, sau khi xuống xe rảo bước vào nhà, mang theo cái lạnh của mùa đông.
Bả vai áo khoác anh còn đọng lại vài bông tuyết, Giản Hàng phủi xuống.
Hôm hai người xem mắt, anh mặc một chiếc áo khoác lớn màu xanh thẫm, đây là lần đầu tiên cô thấy có người chỉ mặc một chiếc áo khoác kiểu đơn giản nhưng lại toát ra một loại khí chất thật đặc biệt.
Tần Mặc Lĩnh cởi áo khoác treo lên, nắm tay cô lên lầu.
Vừa lên đến tầng hai, Giản Hàng ôm anh.
Tần Mặc Lĩnh kéo cô vào lòng, “Em nói lại lời vừa nói trong điện thoại đi.”
Giản Hàng ngẩng đầu nhìn anh, “Câu nào vậy?”
Tần Mặc Lĩnh nhìn vào đáy mắt cô, “Em biết là câu nào mà.”
Giản Hàng ôm chặt eo anh, hôn lên cằm anh, “Nhớ anh rồi.”
Từ vòng ôm của cô, Tần Mặc Lĩnh cảm nhận được dục vọng chiếm hữu của cô đối với mình.
Anh ôm cô lên, đi đến phòng ngủ đáp lại dục vọng chiếm hữu ấy.
Những giọt nước từ phòng tắm đến phòng ngủ, rơi xuống ga trải giường.
Khắp nơi đều là nước, khi hôn cô, môi lưỡi anh cũng có nước, còn mang theo hương tinh dầu hoa anh đào nhàn nhạt.
Sau đó không còn rõ là nước hay là mồ hôi nữa.
–
Ngày hôm sau, Giản Hàng tỉnh dậy trong lòng Tần Mặc Lĩnh.
Rất ít khi cô mở mắt mà anh vẫn chưa dậy, còn đang ôm cô như vậy.
“Mấy giờ rồi anh?” Giọng cô khàn khàn hỏi anh.
“6 giờ 20.” Trong chăn, Tần Mặc Lĩnh vuốt ve phía sau eo cô.
Giản Hàng nắm lấy cổ tay anh, không cho anh sờ lung tung.
Anh nhìn vào mắt cô, ngón tay khẽ động, cô bất giác rúc rúc vào lòng anh.
Anh hôn lên trán cô, “Em ngủ thêm một chút đi.” Anh đắp chăn cho cô cẩn thận, sau đó rời giường.
“Em không ngủ nữa.” Giản Hàng cũng ngồi dậy, dùng chăn quấn quanh thân trước, “Hôm qua không tăng ca, hôm nay em tới công ty sớm hơn một chút.”
Không cho cô tăng ca, cũng không thể ngăn cô tới công ty sớm được, Tần Mặc Lĩnh lấy quần áo cho cô, “Ngồi xe của anh.”
Nửa năm nay, số lần hai người cùng đi làm có thể đếm được trên đầu ngón tay, dùng một bàn tay cũng đủ đếm hết.
Hôm nay tuyết đã ngừng rơi, cả thành phố được bọc trong màu tuyết trắng.
Mấy tháng trước lần đầu tiên ngồi xe của Tần Mặc Lĩnh đến công ty có gặp Chung Nghiên Phi đến đưa đồ ăn sáng cho Chung Nghiên Nguyệt.
Hôm nay ngồi xe của anh đi làm, lại gặp Chung Nghiên Phi ở hầm đỗ xe của công ty.
Nếu Chung Nghiên Phi không đi công tác, cách hai ba ngày lại sẽ đến đưa đồ ăn sáng cho Chung Nghiên Nguyệt.
Cô thường gặp Tần Mặc Lĩnh ở hầm đỗ xe, gặp rồi sẽ đơn giản chào hỏi, không có nói gì khác thêm.
Ba người gật đầu chào hỏi.
Chung Nghiên Phi dùng thang máy bình thường đi đến tầng 16, Chung Nghiên Nguyệt biết chị gái sẽ đến đưa đồ ăn sáng, cô đợi ở cửa của bộ phận số Hai để mở cửa cho chị.
“Chị, trời lạnh rồi, sau này chị đừng đưa đến nữa, em tự mua bữa sáng là được.” Chung Nghiên Nguyệt cầm lấy chiếc hộp giữ nhiệt trên tay chị gái.
Chung Nghiên Phi tức giận nói, “Sao em không nói sau này sẽ mời dì giúp việc đến nhà nấu cơm?”
Tranh chấp không thể giải quyết.
Sáng sớm, Chung Nghiên Nguyệt không muốn cùng chị gái tranh cãi chuyện như vậy, cô ngoan ngoãn yên lặng.
“Chị vừa gặp Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng ở dưới lầu.” Chung Nghiên Nguyệt hy vọng em gái có thể học hỏi người bên cạnh một chút, “Tình trạng của họ khi mới lĩnh chứng em cũng biết, khi xem mắt họ cũng có chút vướng mắc, nhưng em xem hai người ấy bây giờ đi, mấy cặp vợ chồng yêu nhau rồi kết hôn tình cảm cũng chưa chắc đã tốt như bọn họ.”
“Chị, hoàn cảnh mỗi nhà đều khác nhau, không thể để em ăn bữa sáng hẳn hoi được hay sao?”
Chung Nghiên Phi vẫy tay, ra hiệu bảo cô ăn đi, lười không muốn nói nhiều.
“Đúng rồi,” Chung Nghiên Nguyệt nhớ đến một chuyện, “Tối qua chị lướt Weibo, có một blogger nói sắp có dưa của Đàm Mạc Hành, chị tìm cả nửa ngày nhưng chưa thấy dưa gì, em lưu ý một chút.”
“Đều là những lời nói không căn cứ.
Gần đây Đàm Mạc Hành đều ở phim trường, anh ấy lại độc thân, không hề có bất kỳ scandal nào cả, hoạt động duy nhất cuối năm là concert mừng năm mới, đám người ấy quả thực không có cách nào bôi đen được nên cố tình ra vẻ huyền bí nói có dưa liên quan đến anh ấy.”
Chung Nghiên Nguyệt bảo chị gái yên tâm, “Em là fan hâm mộ sự nghiệp của anh ấy nhiều năm như vậy, nếu thực sự có dưa, em có thể không biết được sao?”
Chung Nghiên Phi cảm thấy bản thân lo bò trắng răng rồi, “Vậy thì tốt.
Sản phẩm của bộ phận số Hai càng hot, chị càng lo lắng.”
Buổi trưa, mỹ nữ quầy tiếp tân cũng đọc được tin tức liên quan đến Đàm Mạc Hành.
Cô vô tình trở thành người hâm mộ, xem phim của Đàm Mạc Hành xong mới bắt đầu thích anh, không có liên hệ gì với các fans khác của anh nên không có cách nào nghe ngóng được đây là tin thật hay tin giả.
Khi vừa nhìn thấy dòng tin bát quái được gửi đến tận tay này, cô còn tưởng rằng có người cố tình chỉnh sửa màn hình trò chuyện.
Trong ảnh chụp màn hình ghi lại cuộc trò chuyện, nội dung nói đến sản phẩm nước ngọt có gas của bọn họ.
Sản phẩm mới chuẩn bị được đưa ra thị trường, cô không yên tâm nên gửi dòng bát quái này cho Tiểu Phàn.
[Thư kí Phàn, cô xem xem cái này có liệu có ảnh hưởng lớn đến bộ phận số Bốn của chúng ta hay không?]
Tiểu Phàn nhấn vào link bài viết, đọc cả những dòng bình luận phía dưới, đọc xong lòng cảm thấy có điểm chẳng lành, cô đi tìm Giản Hàng báo cáo lại.
Giản Hàng vừa từ nhà ăn ở lại, đi qua quầy tiếp tân, tiếp tân xinh đẹp nói: “Giản tổng, có hộp hoa của chị.”
Trước đây mỗi tuần hai lần cố định vào thứ hai và thứ năm, hôm nay là thứ ba cô cũng nhận được.
Giản Hàng ôm hộp hoa trở lại phòng làm việc, hôm nay chủ đề tranh vẽ trên hộp hoa là ‘Ngày đông vui vẻ’, bên trong bức hoạ là một khung cảnh trời tuyết, rất hợp với thời tiết ngày hôm nay.
Trong lòng thầm nói, tiệm hoa ấy thật hiểu tâm tư của khách hàng, dựa theo thời tiết khác nhau làm ra những hộp hoa với chủ đề đa dạng.
“Giản tổng, cuối cùng chị cũng trở lại rồi.” Tiểu Phàn sốt sắng nói.
Giản Hàng đặt hộp hoa xuống, “Sao vậy?”
Tiểu Phàn đưa điện thoại của mình qua, “Giản tổng, chị xem này, cảm giác sẽ có ảnh hưởng khá lớn.”
Giản Hàng phóng tấm hình lên, là cuộc trò chuyện trong nhóm gia đình.
Không biết là người họ hàng nào trong nhà hỏi Đàm Mạc Hành: Anh, anh có uống cái này không?
Kèm theo là ảnh nước ngọt có gas của Lạc Mông.
Đàm Mạc Hành trở lời: Anh không uống.
Lại nói: Uống không ngon.
Phía dưới có mấy người họ hàng cũng cùng phàn nàn nước ngọt có gas không ngon.
Giản Hàng nhìn xong, còn chưa kịp lên tiếng, bước chân dồn dập đã truyền từ ngoài cửa vào, Trịnh Viêm Thúc và Chu Nghĩa một trước một sau đi nhanh vào.
Chu Nghĩa chống tay ở cửa, cố gắng bình tĩnh lại, “Giản tổng, có chuyện lớn rồi.”
“Tôi đã thấy rồi.” Giản Hàng cầm laptop lên, “Đi đến phòng họp.”
Trịnh Viêm Thúc vừa đi vừa nói, “Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã vọt lên top 10 hot search, không biết là có người muốn ‘chơi’ Đàm Mạc Hành, hay là có đối thủ cạnh tranh nào đó ra tay với Lạc Mông.”
Giản Hàng hơi ngạc nhiên, “Lên hot search rồi sao?”
Trịnh Viêm Thúc gật đầu, “Tôi biết được tin tức này từ trên hot search.”
Chu Nghĩa đi đến bên trái cô, “Nửa cuối năm nay Đàm Mạc Hành là ngôi sao nổi tiếng nhất, không phải là ‘một trong số’ đâu.
Không biết bị bao nhiêu người dòm ngó đến, dù anh ta chỉ làm một hành động nhỏ không thoả đáng thôi cũng sẽ bị phóng đại lên vô số lần, tiếp tới tin đồn đầy trời, các loại nước bẩn đều hắt lên người anh ta, muốn thanh minh cũng khó.”
Đàm Mạc Hành được gọi là biển quảng cáo di động của Lạc Mông, từ khi làm người đại diện sản phẩm của công ty, cho dù đi đâu, hay ngay cả khi ở nhà, anh đều uống sản phẩm của Lạc Mông, cũng bởi vì chuyện này mà từng lên hot search một lần.
Lúc ấy cũng chính bởi vì hot search ấy, Giản Hàng còn cùng Tần Mặc Lĩnh nảy sinh mâu thuẫn.
Cư dân mạng không phân biệt được sản phẩm nào là của bộ phận nào, dù sao cũng đều là sản phẩm của Lạc Mông, bây giờ Đàm Mạc Hành nhận tiền đại diện của Lạc Mông, lại ở sau lưng nói sản phẩm khó uống.
Trên mạng đều đang chế giễu Đàm Mạc Hành, nói anh ta PR cái danh ‘Biển quảng cáo di động của Lạc Mông’ đã lật thuyền rồi, lại ở ngay trước mặt quần chúng vả mặt kim chủ của mình, không biết khi kim chủ đọc được nội dung của tấm ảnh chụp màn hình này sẽ có cảm xúc gì.
Giản Hàng để Tiểu Phàn thông báo cho bộ phận thị trường, “Tất cả mọi người đến mở họp.”
Lâm Kiêu đang ngủ trưa thì bị Tiểu Phàn gọi dậy, tư thế ngủ của cậu ta không đúng, đầu tóc rối bời, lởm chà lởm chởm.
Lâm Kiêu dùng nước ấm làm ướt tóc, lấy tay đè xuống.
“Có chuyện gì vậy?” Đến phòng họp rồi Lâm Kiêu vẫn đang mơ mơ hồ hồ.
“Xem hot search đi.” Tiểu Phàn mở máy tính bảng lên, đẩy về phía cậu ta, “Nếu xử lý không tốt, tâm huyết và công sức trước đó của chúng ta coi như hỏng bét.”
“Ôi đệch!” Lâm Kiêu đứng hình, cầm lấy máy tính bảng lướt xuống, cũng quên đi mất việc phải che đi mấy lọn tóc nghịch ngợm trên đầu mình.
“Chuyện quái gì vậy!”
Có người dắt mũi, mượn tấm ảnh chụp màn hình liên quan đến Đàm Mạc Hành này, cố ý bôi đen sản phẩm của bộ phận số Bốn, ùn ùn kéo đến bình luận nói rằng nước ngọt có gas không ngon.
Còn chưa cả bắt đầu marketing sản phẩm mới đã bị đối thủ cạnh tranh đánh một gậy.
Với tình hình đầy sự chê bai trên mạng đưa ra sản phẩm mới, bảo sao hay vậy, sự nhiệt tình của cư dân mạng vơi đi hơn một nửa thì sao sản phẩm mới có thể có đường phát triển.
Giản Hàng lại mở đọc hotsearch một lần nữa, “Tin tức bùng nổ nhất còn chưa được đưa ra, có lẽ phía sau vẫn còn.
Những người không vừa mắt Đàm Mạc Hành, đối thủ cạnh tranh của Lạc Mông cũng không lỡ cơ hội để dẫm thêm một chân này.”
Trịnh Viêm Thúc tiếp lời, “Năm nay sản phẩm nước ép hoa quả của bộ phận số Hai chiếm cả thị trường, bộ phận chúng ta lại thu hút được không ít các nhà phân phối tiềm năng, bọn họ bắt được cơ hội như vậy, nhất định sẽ lợi dụng nó.”
Giản Hàng bình tĩnh lại, gọi cho phó tổng Ngô.
Phó tổng Ngô cũng đang nghe thư kí báo cáo việc ngày, đồng thời nhấn nghe điện thoại của Giản Hàng.
“Tôi đã thấy trên hot search rồi.” Ông vào thẳng vấn đề.
Giản Hàng nói rõ ý kiến, “Phó tổng Ngô, chú hãy liên lạc với đoàn đội của Đàm Mạc Hành, bảo họ đợi thêm một chút rồi xử lý, đừng vội thanh minh, cũng đừng vội giải thích.”
“Được, chú biết phải làm sao.
Có thể sẽ liên lụy bộ phận số Bốn bọn cháu rồi.” Phó tổng Ngô có cuộc gọi khác gọi tới, ông cúp máy trước.
Đối với chuyện Đàm Mạc Hành không thích sản phẩm nước ngọt có gas của bộ phận số Bốn, Trịnh Viêm Thúc đã từng nói với Giản Hàng, bọn họ lúc đó đã đoán Đàm Mạc Hành không uống nước ngọt có gas là vì anh cảm thấy khó uống, quả nhiên là như vậy.
Trịnh Viêm Thúc nói: “Anh ta không thích nước ngọt có gas, đây là sự thật.”
Lâm Kiêu thở dài, “Anh ta là người của công chúng, bất kỳ lời nói thật nào cũng đều có thể mang lại mối nguy, đều sẽ bị lôi ra viết thành bài.”
Bọn họ đang nói chuyện, âm thanh gõ phím dồn dập vang lên, Giản Hàng đang gõ chữ.
“Lão đại, chị làm gì vậy?” Lâm Kiêu lo lắng cô dùng Weibo của bộ phận để nói chuyện, tốc độ gõ chữ của cô khiến người ta nghe thôi mà tim đập thình thịch vì hồi hộp.
Cậu ta khuyên răn: “Lão đại, chị đừng cãi nhau với Tần Mặc Lĩnh, nhất định anh ấy cũng không hy vọng chuyện như vậy sẽ xảy ra.
Nếu như lòng chị không thoải mái cứ mắng bọn em này, đừng cãi nhau với anh ấy.”
Giản Hàng không hiểu gì cả, “Cãi gì mà cãi?” Tay vẫn không ngừng gõ chữ.
Lâm Kiêu: “Bởi vì bộ phận số Hai liên luỵ đến bộ phận số Bốn của chúng ta.”
Lời cậu ta vừa dứt, Tiểu Phàn kinh ngạc thốt lên, “Giản tổng, lần này lớn chuyện rồi.
Có người tiết lộ tin tức nói rằng Đàm Mạc Hành và Chung Nghiên Nguyệt là cùng một chân.
Đàm Mạc Hành có thể trở thành người đại diện của Lạc Mông là vì có Chung Nghiên Nguyệt, bọn họ lại moi ra được Chung Nghiên Nguyệt chính là nhị tiểu thư của tập đoàn Vạn Duyệt.”
Có những lời càng khó nghe hơn, ám chỉ tất cả những tài nguyên ‘cao cấp’ bây giờ Đàm Mạc Hành đang có được đều là dựa vào nhị tiểu thư của tập đoàn Vạn Duyệt.
Trong tấm ảnh được lộ ra, Chung Nghiên Nguyệt miệng mang theo ý cười nói chuyện với Đàm Mạc Hành.
Còn có một tấm nữa, chụp hai người cùng ăn cơm ở ngay địa điểm quay quảng cáo.
Động tác trên tay Giản Hàng khựng lại, vừa rồi có dự cảm sẽ có tin tức bùng nổ hơn, quả nhiên ra rồi.
Chỉ dựa vào việc Đàm Mạc Hành nói nước ngọt có gas của bộ phận số Bốn khó uống, không đủ sức để kéo anh ta và nướp ép của bộ phận số Hai xuống đài.
Tin xấu Chung Nghiên Nguyệt là kim chủ sau lưng có sức huỷ hoại hình tượng của Đàm Mạc Hành nhất.
Sắp tới phim mới của anh được lên sóng, nếu như bên quan hệ công chúng xử lý không tốt, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp nghệ thuật sau này.
Chu Nghĩa cũng đọc được scandal của Chung Nghiên Nguyệt và Đàm Mạc Hành, từ trong video và ảnh được đăng lên, Chung Nghiên Nguyệt và Đàm Mạc Hành gặp mặt ít nhất ba lần, viết kịch bản có đầu có đuôi, nếu người nào không hiểu được chân tướng, xem xong hoàn toàn có thể tin là thật.
Dù sao mọi người đều thích hóng loại chuyện bát quái đầy tính kích thích này.
Chu Nghĩa thanh minh thay cho Chung Nghiên Nguyệt, “Cô ấy chỉ là fan của Đàm Mạc Hành, sẽ không làm ra mấy chuyện tùm lum như vậy.
Trước đây tôi thay Giản tổng hỏi xin cô ấy poster có chữ ký của Đàm Mạc Hành, cô ấy còn cho tôi xem thêm mấy sản phẩm liên quan của thần tượng.
Cô ấy có rất nhiều poster nên đưa cho tôi hai trang, tưởng rằng tôi cũng là fan của Đàm Mạc Hành, hỏi tôi có muốn thêm mấy đồ của thần tượng hay không, nói rằng nể mặt chúng tôi quen biết nhiều năm như vậy nên có thể tặng tôi một món, nhưng tôi cùng ngại giành đồ yêu thích của người khác nên không lấy.”
Lâm Kiêu xoa xoa tóc, “Lão đại, lại có một dòng mới.”
Giản Hàng hỏi: “Nội dung là gì?”
Lâm Kiêu đưa máy tính bảng cho cô, “Đã leo lên top 50 rồi, có vẻ cách top đầu cũng không xa.”
Giản Hàng nhìn lên màn hình, dòng hotsearch mới là: #Đột nhiên cảm thấy nước ép măng cụt cũng không thơm ngon nữa rồi#
Lâm Kiêu cầm một chai nước lên uống, vô cùng lo lắng.
Nếu Đàm Mạc Hành luôn đi theo tuyến đường đen đỏ*, chuyện lần này không chỉ không đến ảnh hưởng đến anh ấy, còn có thể tăng thêm độ hot, nhưng anh ấy lại không, xuất hiện trước công chúng với hình tượng cố gắng tích cực, cũng chưa từng có scandal nào.
*Tuyến đường đỏ đen: chỉ những người nổi tiếng muốn nổi tiếng hơn mà cố tình tạo scandal tạo sự chú ý.
Kết quả lúc này đột nhiên hình tượng sụp đổ.
Chuyện liên quan đến quan hệ công chúng như vậy, nếu như chỉ là giải thích thanh minh, đăng một ảnh thư uỷ quyền cho luật sư chặn họng, nếu không chứng minh được tất cả chỉ là những lời đồn đoán sai sự thật thì sau này mỗi khi Đàm Mạc Hành ra phim mới hay có hoạt động liên quan, những tin xấu này sẽ lại bị đào ra một lần nữa.
Người hâm mộ có thể sẽ hỗ trợ cậu ấy, nhưng sẽ mất dần sức hút, các nguồn tài nguyên thương mại sẽ theo đó bị ảnh hưởng.
Câu chuyện về bộ phận số Hai lập nên kỳ tích trong doanh thu cũng dừng tại đây.
Mà bộ phận số Bốn của họ cũng sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.
Người giở trò sau lưng họ, một mũi tên trúng ba đích.
Chu Nghĩa và Trịnh Viêm Thúc cũng lần lượt khoá màn hình điện thoại lại, càng nhìn càng khó chịu bức bối.
Không biết công ty định xử lý như thế nào, bọn họ cũng không dám manh động.
“Tôi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.” Giản Hàng cầm điện thoại đi ra ngoài phòng họp.
Cô gọi cho Tần Mặc Lĩnh nhưng không gọi được, đường dây đang bận.
Tần Mặc Lĩnh vừa ngủ trưa dậy, thư ký Cao đã báo cáo lại việc liên quan đến tin đồn xấu này cho anh, anh gọi cho Giản Hàng, cô đang có cuộc gọi khác.
Gọi lần hai, Giản Hàng nhấc máy, “Ông xã.”
Tần Mặc Lĩnh: “Anh ở đây, không sao cả, em không cần phải lo lắng, anh sẽ làm giảm mức ảnh hưởng của tin xấu này xuống mức thấp nhất.”
Nghe thấy giọng anh, trái tim Giản Hàng cảm thấy vô cùng yên tâm, cô nói, “Em cùng anh gánh vác một phần mối nguy do tin đồn xấu này gây ra, anh hãy bảo đoàn đội của Đàm Mạc Hành cũng như người của bộ phận số Hai tập hợp ở phòng họp tầng 22, em có cách để bộ phận số Hai, bộ phận số Bốn cũng như Đàm Mạc Hành toàn thân mà lui.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...