CHƯƠNG 96: CHÁU TỰ MÌNH LO LIỆU ĐI.
Đôi mắt sắc bén của Trình Thiên Ngọc phát ra tia sáng khát máu, nhìn Lương Noãn Tâm: “Cô biết nguồn gốc của chiếc nhẫn này mà còn dám mua? Tôi nên xem thường trí tuệ non nớt của cô hay là nên ép cô nói ra sự thật đây?”
Trên khuôn mặt của Lương Noãn Tâm hiện lên sự hung ác và dữ tợn: “Sự thật? Vậy tôi nói với anh sự thật, con tiện nhân Mai Thùy Hân kia, tôi vừa nhìn thấy cô ta liền cảm thấy thật đáng ghét! Nếu như biết chiếc nhẫn này của cô ta, tôi đã ném vào thùng rác từ lâu rồi!”
Trình Thiên Ngọc tiến thêm một bước về phía Lương Noãn Tâm, khuôn mặt lạnh lùng dường như muốn dán lên mặt cô ta: “Cô Lưu, tốt nhất cô nên nhanh chóng nói với tôi, Mai Thùy Hân bây giờ đang ở đâu! Nếu không, hậu quả cô sẽ phải tự mình gánh chịu!”
Nghe Trình Thiên Ngọc nói như vậy, Trần Hoàng Kiên có chút nghi ngờ, lẽ nào Lương Noãn Tâm thật sự biết Thùy Hân đang ở đâu? Noãn Tâm luôn thù địch với Thùy Hân, phụ nữ mà ghen tỵ thì có thể làm ra bất cứ chuyện gì!
Trần Hoàng Kiên cũng khẩn cầu nhìn Lương Noãn Tâm: “Noãn Tâm, nếu như em biết Thùy Hân đang ở đâu, nói cho anh biết nhanh đi…”
Cả người Lương Noãn Tâm run lên vì tức giận, nhìn Trần Hoàng Kiên với ánh mắt không thể tin được, anh lại vì Mai Thùy Hân mà nghi ngờ mình!
Chỉ tay vào Trần Hoàng Kiên, Lương Noãn Tâm tức giận không nói nên lời, chỉ cảm thấy dưới bụng quặn đau, một dòng nước nóng chảy xuống đùi…
Lương Noãn Tâm hoảng loạn nhìn xuống phía dưới, chiếc váy dài màu trắng đã bị thấm một mảng đỏ tươi rất chướng mắt!
Mình sinh non! Con của cô và Trần Hoàng Kiên đã mất rồi! Một tiếng la hét khiến màng nhĩ của những người khác vỡ vụn, khuôn mặt Lương Noãn Tâm tràn đầy sự đau buồn và phẫn nộ, ngón tay run rẩy chỉ và Trình Thiên Ngọc: “Trình Thiên Ngọc, anh sẽ không được chết một cách tốt đẹp! Anh và Mai Thùy Hân đều sẽ bị quả báo!”
“Noãn Tâm!” Trần Hoàng Kiên và thị trưởng Lưu đồng thời đỡ lấy Lương Noãn Tâm ngã xuống.
Ánh mắt thị trưởng Lưu nhìn Trình Thiên Ngọc đấy sự hận thù.
Trình Thiên Ngọc vốn không quan tâm đến ánh mắt của thị trưởng Lưu, hắn nắm chặt chiếc nhẫn, giống như một người rơi xuống nước nắm lấy cọng rơm cuối cùng, đây là chiếc nhẫn của Thùy Hân, điều tra theo chiếc nhẫn này, rất có thể sẽ tìm được nơi ở của Thùy Hân….
Sau đó xe cấp cứu đến, hiện trường đám cưới càng hỗn loạn, những tay săn ảnh và các phương tiện truyền thông đều đang bận rộn chụp ảnh, phỏng vấn.
Đám cưới con gái của thị trưởng, toàn bộ quá trình đều bị nhìn chằm chằm, đám cưới rầm rộ nhất từ trước đến nay lại kết thúc như vậy, tiêu đề ngày mai sẽ có bất ngờ lớn!
Thủ phạm Trình Thiên Ngọc, dường như hoàn toàn không cảm thấy hiện trường đang hỗn loạn, đôi lông mày rậm của hắn vẫn nhíu chặt, lúc này trong đầu hắn đều là làm thế nào để sắp xếp người đi tìm Mai Thùy Hân, hoàn toàn không cảm nhận được những ánh đèn to nhỏ đang chiếu vào hắn!
“Thiên Ngọc, đi thôi!” Thấy đã có phóng viên qua bên này, Bùi Tuấn liền kéo Trình Thiên Ngọc đi ra ngoài.
Cuối cùng cũng thoát khỏi được sự truy đuổi của phóng viên, ngồi vào trong xe, khuôn mặt của Bùi Tuấn vẫn rất ung dung và thản nhiên, cũng có chút quở trách: “Thiên Ngạo hôm nay cậu sao vậy? Ngay cả khi cậu nghi ngờ chiếc nhẫn đó là của Mai Thùy Hân, thì cậu cũng không nên vạch trần ở đám cưới, Lương Noãn Tâm dù sao cũng là con gái của thị trưởng, sau lưng Trần Hoàng Kiên còn có xí nghiệp Trần thị nâng đỡ, một lúc cậu đã xúc phạm hai thế lực lớn rồi.”
Cơ thể Trình Thiên Ngọc rất căng cứng, chiếc nhẫn này đã thu hút sự toàn bộ chú ý của hắn, là chiếc nhẫn của Mai Thùy Hân sao? Rốt cuộc cô ấy đang sống như thế nào? Sa sút đến mức phải bán nhẫn? Hay là cô ấy đã xảy ra chuyện gì, chiếc nhẫn rơi vào trong tay người khác?
Thấy bộ dạng Trình Thiên Ngọc có tai mà như điếc, Bùi Tuấn lặng lẽ thở dài.
Bên ngoài phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, Trần Hoàng Kiên và thị trưởng Lưu đang lo lắng chờ đợi, ngay khi bác sĩ vừa ra khỏi phòng bệnh, hai người đàn ông đã vây quanh: “Bác sĩ, Noãn Tâm thế nào rồi?”
Bác sĩ lắc đầu: “Đứa bé không thể cứu được, hai người cố gắng an ủi cô ấy đi!”
Trần Hoàng Kiên và thị trưởng Lưu nhìn nhau, tâm trạng nặng trĩu đi vào trong phòng bệnh.
Lương Noãn Tâm đang ngây người nằm trên giường bệnh, thấy Trần Hoàng Kiên và thị trưởng Lưu đi vào, mũi có chút chua, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng trẻo và mịn màng.
“Hoàng Kiên, xin lỗi… là em không tốt, không bảo vệ được đứa bé…” Lương Noãn Tâm khóc vô cùng thương tâm, đứa con này là mối ràng buộc duy nhất giữa cô và Trần Hoàng Kiên, Trần Hoàng Kiên muốn kết hôn với cô là vì trong bụng cô đang có đứa bé này, bây giờ đứa bé đã không còn, Trần Hoàng Kiên sẽ bỏ rơi cô ta sao?
“Noãn Tâm, người nên nói xin lỗi là anh… là anh không bảo vệ được em, không ngăn cản Trình Thiên Ngọc.” Trong lòng Trần Hoàng Kiên cũng rất chua xót, trong bụng của Lương Noãn Tâm dù sao cũng là máu thịt của anh, mặc dù chỉ là một mầm mống nhỏ, nhưng cũng là một sinh mệnh nhỏ!
Sự thù hận trong lòng với Trình Thiên Ngọc đã dần lan rộng ra, giống như một cây độc đang bén rễ trong lòng….
“Hoàng Kiên! Anh, anh sẽ không rời xa em chứ?” Cuối cùng Lương Noãn Tâm cũng hỏi ra câu hỏi khiến cô lo lắng nhất.
“Noãn Tâm ngốc, sao anh có thể rời xa em chứ? Đừng nói những lời ngốc nghếch….” Trần Hoàng Kiên nhẹ nhàng xoa đầu Lương Noãn Tâm, dịu dàng an ủi cô.
“Vậy anh hãy hứa với em mãi mãi sẽ không rời xa em!” Câu trả lời của Trần Hoàng Kiên khiến Lưu Ôn Noãn yên tâm hơn rất nhiều, bắt đầu làm nũng.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lương Noãn Tâm, Trần Hoàng Kiên dù thế nào cũng không thể nói lời từ chối, cũng là lỗi của anh, mới khiến Noãn Tâm mất đi đứa con, chỉ có Trần Hoàng Kiên biết, Lương Noãn Tâm mong chờ sự ra đời của đứa bé này như thế nào.
Những bộ quần áo nhỏ đã được mua từ lâu, còn có nôi, đồ chơi, tất cả đều là đồ tốt nhất.
Lương Noãn Tâm rất kỳ vọng về cô và đứa con của mình, nhưng bây giờ…
“Anh hứa với em.” Trần Hoàng Kiên nhẹ nhàng nói.
Những lo lắng trong lòng Lương Noãn Tâm lập tức biến mất! Trần Hoàng Kiên là một quân tử, anh đã đồng ý chuyện gì nhất định sẽ làm được, bây giờ anh đã hứa mãi mãi không rời xa cô, thì chắc chắn sẽ làm được.
Thậm chí Lương Noãn Tâm bắt đầu vui mừng vì bản thân đã sinh non, nếu như không sinh non, Trần Hoàng Kiên sẽ không cảm thấy tội lỗi như vậy, sẽ không hứa mãi mãi sẽ không rời xa cô, chỉ là đứa bé trong bụng thật đáng thương…
Vành mắt Lương Noãn Tâm đỏ hoe! Trình Thiên Ngạo, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!
Nhìn thị trưởng Lưu đang đứng bên cạnh, Lương Noãn Tâm khẽ gọi: “Ba….”
“Noãn Tâm, ba ở đây, con cảm thấy thế nào rồi?” Vẻ mặt thị trưởng Lưu cũng rất khó nhìn.
Một mặt lo lắng cho thân thể của con gái, mặt khác vô cùng tức giận, Trình Thiên Ngọc đúng là không biết tốt xấu là gì, hôn lễ của con gái ông ta, hắn lại dám chạy đến phá hỏng! Điều này cho thấy hắn căn bản không xem trọng ông ta! Mặc dù Trình thị rất có tiền, nhưng vẫn là một xí nghiệp trong thành phố C.
Hắn ở trên địa bàn của ông ta lại dám làm ông ta mất mặt, thật sự đáng hận!
“Ba, ba nhất định phải giúp con xả cơn giận này!” Khuôn mặt Lương Noãn Tâm tái nhợt, trong rất đáng thương: “Tên Trình Thiên Ngọc kia thật đáng hận! Không nể mặt người khác mà! Bây giờ anh ta tức giận lại khiến con bị sinh non, ba, ba nhất định phải báo thù cho con!”
“Con gái ngoan, ba biết phải làm như thế nào, con hãy chăm sóc mình thật tốt.” Thị trưởng Lưu nhíu chặt lông mày nói, trong lòng cũng đã âm thầm có ý tưởng.
Tòa nhà tập đoàn Trình thị.
Trong phòng làm việc của Trình Thiên Ngọc.
“Tổng giám đốc, đây là bảng biểu của tháng này.” Giám đốc bộ phận tài vụ đưa ra một bản tổng kết hiệu suất tiêu thụ hàng tháng.
Nhìn những con số trên bảng biểu, Trình Thiên Ngọc khẽ cau mày: “Giám đốc Vương, những con số trong bảng biểu báo cáo tháng này, thật khó coi….”
“Tổng giám đốc, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng bên thuế điều tra quá chặt, lúc trước không có kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, tôi nghi ngờ có người đang âm thầm giở trò.”
Trình Thiên Ngọc ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén khiến giám đốc Vương run rẩy bẩy.
“Đặt ở đây, đi gọi giám đốc của bộ phận dự án vào đây.” Thấy bộ dạng của giám đốc Vương như một con chuột nhìn thấy mèo, Trình Thiên Ngọc rất chán ghét, vẫy tay kêu ông ta đi ra ngoài.
Giám đốc bộ phận dự án cầm bản báo cáo ngập ngừng đi vào.
Đưa bản báo cáo cho Trình Thiên Ngọc, lén lút nhìn sắc mặt của Trình Thiên Ngọc.
Quả nhiên, lông mày của Trình Thiên Ngọc càng nhíu càng chặt, sắc mặt cũng ngày càng u ám!
“Bang!” Bản báo cáo bị ném mạnh trên bàn: “Anh giải thích cho tôi, tại sao thành tích của tháng này lại kém như vậy!” Giọng nói của Trình Thiên Ngọc đầy sự uy nghiêm.
“Tổng giám đốc, tôi, tôi… tôi đã cố gắng hết sức rồi! Nhưng mấy lô đất bán đấu giá trong tháng này đều không được đấu giá nữa! Tôi nghe những quan chức kia nói, là lệnh của thị trưởng Lưu, muốn phong sát xí nghiệp Trình thị trong tất cả ngành nghề!”
“Thị trưởng Lưu?” Đôi mắt Trình Thiên Ngọc nheo lại, đầy sự nguy hiểm.
“Vâng, chính là thị trường Lưu.
Nghe nói, bởi vì ngài đã làm náo loạn đám cưới của con gái ông ấy, nên thị trưởng Lưu đã ghi hận!” Giám đốc bộ phận dự án nhìn vẻ mặt của Trình Thiên Ngọc, cẩn thận nói.
“Hahaha….” Trình Thiên Ngọc đột nhiên cười lên khiến người khác dựng tóc gáy: “Dựa vào ông ta? Một thị trưởng nhỏ bé? Muốn phong sát Trình thị?” Đôi mắt như chim ưng của Trình Thiên Ngọc lóe lên một tia chế giễu.
“Tổng giám đốc, ngài có điện thoại nội bộ.” Giọng nói nhẹ nhàng của thư ký từ trong bộ đàm truyền đến.
Trình Thiên Ngọc vẫy tay, kêu giám đốc dự án ra ngoài trước, ấn nút trả lời trên bàn.
Trong điện thoại là giọng nói đầy uy nghiêm của một ông già: “Thiên Ngọc, cháu thật có bản lĩnh, vì một người phụ nữ, ngay cả chuyện kinh doanh cũng không muốn làm nữa?”
Trình Thiên Ngọc nhíu mày, trong mắt cương quyết mang theo sự bất lực: “Ông nội, ông lại nghe được tin đồn gì rồi?”
“Tin đồn? Tin tức đã truyền đến Mỹ rồi! Nếu như không nghe bác Trương của cháu nói, ta cũng không biết bây giờ cháu có tiền đồ như vậy, vì một người phụ nữ, dám xúc phạm thị trưởng thành phố C!”
Trình Thiên Ngọc thờ ơ nhướng mày: “Là một thị trưởng mà thôi! Phong sát Trình thị không phải là chuyện cười sao?”
“Một thị trưởng mà thôi? Cháu có biết sau lưng ông ta là ai không? Là XXX! Ta gặp ông ấy còn phải tôn trọng ba phần, cháu lại dám vì một người con gái mà đi phá hôn lễ của người ta!” Giọng nói ngày càng tức giận, giọng nói cũng ngày càng không khách khí.
Nghe thấy cái tên XXX, Trình Thiên Ngọc cũng có chút sững sờ.
Hắn thật sự không ngờ đến một thị trưởng Lưu nhỏ bé lại có bối cảnh như vậy.
XXX, một người ở Trung Hải, dưới một người nhưng trên vạn người, cho dù quyền thế của Trình thị có mạnh đến đâu cũng không thể cạnh tranh với nhà nước!
“Thiên Ngọc, cháu lập tức qua Mỹ để quản lý công ty ở bên Chicago, chuyện kinh doanh ở thành phố C cháu không được nhúng tay vào nữa.
Ta sẽ kêu chú của cháu về nước để quản lý.” Giọng nói của lão gia nhà họ Trình vô cùng kiên quyết.
Trình Thiên Ngạo im lặng.
Bây giờ ở lại thành phố C đúng là không khôn ngoan, nhưng rời khỏi đây đi đến Chicago thì hi vọng tìm thấy Thùy Hân càng mù mịt…
“Thiên Ngọc! Ta đã đặt vé máy bay cho cháu rồi, sáng mai đi đến Chicago.
Cháu tự mình lo liệu đi!” Ông nội Trình ném một câu, sau đó liền cúp máy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...