Đôi mắt khát máu của Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên nhíu chặt lại, cười lạnh áp sát vào cơ thể Mai Thùy Hân.
Cô bị ánh mắt ma quái của anh dọa cho hoảng sợ, liều mạng cố gắng đẩy anh ra: “Anh muốn làm gì!!”
Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng cười cười: “Làm chuyện mà nam nữ nên làm lúc này!” Giọng nói trầm trầm này thật giống như của ma quỷ ở địa ngục: “Mai Thùy Hân, cô không phải nói tôi đê tiện sao? Hôm nay tôi cho cô biết cái gì mới thật sự là đê tiện!”
“Đừng đụng vào tôi! Tên ma quỷ này!” Mai Thùy Hân kịp phản ứng, ánh mắt khát máu của Trịnh Thiên Ngọc khiến toàn thân cô run lên, biết mình đã là dê sắp bị làm thịt!”
Trước mặt Trịnh Thiên Ngọc, sự phản kháng của Mai Thùy Hân căn bản không có giá trị!
Ý thức được điều này, Mai Thùy Hân không chống cự nữa, không nói lời nào, không giãy dụa cũng không nhìn anh, giống như môt khối băng lạnh lẽo, bị Trịnh Thiên Ngọc ôm đi lên lầu.
Trên khuôn mặt tái nhợt, một chút tuyệt vọng cũng không có, chỉ còn sự im lặng!
Trịnh Thiên Ngọc nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng bướng bỉnh của cô, lửa giận trong lòng càng lớn.
Trong hai hoặc ba bước, anh nhanh chóng đi lên cầu thang bước về phía phòng ngủ, ném Mai Thùy Hân lên giường, mặc dù chiếc giường này là giường cao cấp rất mềm mại và có độ đàn hồi linh hoạt, nhưng Mai Thùy Hân vẫn theo bản năng che bụng của mình.
Cô đột nhiên hoảng sợ, ý thức được trong bụng mình còn có đứa bé, nhận ra đứa bé nhỏ này không thể chịu bất cứ hình phạt nào của Trịnh Thiên Ngọc!
Không được! Cô không thể chống cự anh, nếu như chống cự, cô sẽ làm liên lụy đến đứa bé vô tội trong bụng.
Mở to mắt suy nghĩ một hồi, Mai Thùy Hân cố gắng miễn cưỡng nở một nu cười, giọng điệu phát ra có một chút khẩn cầu và van xin sự tha thứ: “Thiên Ngọc, tôi thật sự không có làm gì có lỗi với anh.
Anh có thể đừng hung dữ như thế không?”
Trịnh Thiên Ngọc cười lạnh một tiếng, áp sát khuôn mặt của Mai Thùy Hân, mặt đối mặt nói: “Mai Thùy Hân, không phải cô rất bướng bỉnh sao? Không phải muốn giả bộ làm một cái xác chết sao? Tại sao hiện tại lại tỏ ra yếu đuối như thế?”
“Tôi..Tôi sai rồi, thật xin lỗi, tôi không nên ngủ lại bên ngoài, bị bắt cóc nhất định phải liên lạc với anh đầu tiên…”
Không nói những lời này thì không sao, vừa nói những lời này, sắc mặt Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên càng trở nên khó coi, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn cô.
Chết tiệt! Cô bị bắt cóc, rõ ràng không tìm sự giúp đỡ của anh đầu tiên! Rõ ràng không phải liên lạc với anh đầu tiên!
Trịnh Thiên Ngọc nghiến răng nghiến lợi quát lớn: “Cô chính là người phụ nữ không tim không phổi! Đừng giả vờ nịnh nọt tôi! Nếu không phải trong bụng cô có một oắt con, sợ là cô đã sớm mắng đến mười tám đời nhà tôi rồi!”
Phớt lờ sự phản kháng của Mai Thùy Hân, Trịnh Thiên Ngọc một tay đem hai tay cô bắt chéo sau lưng, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve trên cái bụng hơi nhô lên của cô.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, trên mặt còn mang theo dáng vẻ tươi cười, nhưng lại khiến cô cảm thấy rùng mình!
Người đàn ông này, rốt cuộc muốn làm gì?
Mai Thùy Hân trừng to mắt, hoảng sợ nhìn anh: “Trịnh Thiên Ngọc, anh muốn làm gì?”
Trịnh Thiên Ngọc giơ tay lên, tạo thành một nắm đấm, để trên bụng Mai Thùy Hân, khẽ nở một nụ cười tàn nhẫn, đối mặt với Mai Thùy Hân nhẹ nhàng nói: “Nếu như quả đấm này của tôi đập xuống, cô đoán xem, đứa con hoang bên trong bụng cô sẽ như thế nào?”
Mai Thùy Hân hoảng sợ đến mức nước mắt tuôn ra.
Dốc sức liều mạng cuộn chặt cơ thể, cố gắng tránh xa Trịnh Thiên Ngọc, khóc lóc van xin: “Đừng! Đừng đụng đến con tôi! Nếu anh muốn nổi giận, hãy nổi giận với tôi! Đừng làm tổn thương con tôi! Tôi van xin anh!”
Từng giọt nước mắt chảy xuống, cơ thể trắng nõn như một đóa hoa mộc lan tươi mát.
Trịnh Thiên Ngọc sớm đã cởi nút ở cổ áo, nới lỏng cà vạt, đem hai tay của Mai Thùy Hân trói lại, lại lấy từ trong tủ quần áo hai chiếc cà vạt khác, đem chân của cô tách ra cột vào cuối giường.
Trịnh Thiên Ngọc hài lòng nhìn ánh mắt hoảng sợ của cô, trong ánh mắt đó rõ ràng phản chiếu bóng dáng của anh.
Mai Thùy Hân có mình trong mắt, điều này thật sự rất tuyệt!
Anh giày vò cô thế nào, Mai Thùy Hân cũng không nhớ rõ, cuối cùng rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Trong mơ hồ, cô cảm thấy Trịnh Thiên Ngọc ôm cô đi tắm rửa, động tác rất dịu dàng và che chở, như thể cô là một con búp bê sứ mong manh dễ vỡ.
Nhưng Mai Thùy Hân cảm thấy nhất định cô đang nằm mơ, một giấc mơ trong lúc nửa mê nửa tỉnh, chỉ sợ Trịnh Thiên Ngọc hận không thể giết chết cô, chứ làm sao có thể dịu dàng đối xử với cô như vậy?
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua bức màn chiếu vào giường lớn.
Mai Thùy Hân mở mắt liền phát hiện Trịnh Thiên Ngọc đang nhìn mình.
Cô nhanh tay kéo chăn phủ kín mình, cơ thể phía dưới chăn cũng vụng trộm di chuyển, không muốn đụng phải cơ thể của Trịnh Thiên Ngọc.
Hai chân của anh đang quấn chặt chân cô, nhận thấy sự di chuyển, cánh tay liền siết chặt, ôm Mai Thùy Hân vào lòng.
Cô đành phải cười cười, cẩn thận nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Không cho phép đi, ở lại với tôi.” Trịnh Thiên Ngọc nhắm mắt, trên mặt không có biểu hiện gì.
Vì sao có một người độc đoán như vậy! Muốn đi vệ sinh cũng không cho đi! Thât là vô lý! Tù nhân trong nhà giam còn đươc tự do đi vệ sinh!
Mai Thùy Hân nói thầm trong lòng, ngoài miệng một chút cũng không dám phản kháng….
Cũng được, dù sao thì cô cũng không phải là đang rất gấp, ngoan ngoãn nghe lời ở lại trên giường với anh! Trong chốc lát nhịn không nổi thì liền tiểu thẳng trên giường để anh ta ghê tởm cô! Tốt nhất là có thể khiến anh ta ghê tởm đến mức không muốn đụng tới cô trong tương lai.
Mai Thùy Hân nghĩ đến việc tính toán này của cô thành công, trên mặt liền lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Thế nhưng nụ cười này lại khiến Trịnh Thiên Ngọc hiểu lầm, cho rằng Mai Thùy Hân đang hạnh phúc khi ở bên anh, trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, các đường nét liền được thả lỏng hơn một chút.
Hai người cứ yên lặng nằm như thế, nghe tiếng chim líu lo trong vườn ngoài cửa sổ, Mai Thùy Hân đột nhiên có một loại cảm giác, như thể được trở về tuổi thơ.
Khi đó cô cũng yên lặng nằm trên giường như thế, đợi mẹ đến gọi mình rời khỏi giường, cô thích cảm giác mẹ thò tay vào chăn bế cô lên, cô thích nhìn vẻ mặt vừa trách móc vừa nuông chiều của mẹ, khi đó, cô còn là một cô công chúa nhỏ được bế trên tay…
Thời gian yên tĩnh thoáng qua, giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc vang lên phá vỡ sự im lặng.
“Mai Thùy Hân, tôi hỏi cô một vấn đề.” Giọng nói của anh vô cùng nhỏ nhẹ, cô hoàn toàn không cảm thấy sự khẩn trương trong giọng nói vang lên sau lưng mình.
“Ừ!” Mai Thùy Hân trả lời một cách uể oải.
“Mai Thùy Hân, cô yêu tôi không?” Trịnh Thiên Ngọc nhắm mắt lại hỏi.
Chỉ có nhắm mắt lại anh mới có thể hỏi ra những lời này.
Loại vấn đề này, nếu như mấy tháng trước, anh sẽ cảm thấy rất buồn nôn, không thể chịu được.
Mấy tháng trước, anh tuyệt đối sẽ không nghĩ đến có một ngày, chính mình sẽ hỏi một người phụ nữ câu này!
Đàn bà, trong mắt anh trước giờ giống như quần áo, mặc chán rồi thì vứt bỏ, thậm chí cũng không thể bằng thú cưng.
Đối với anh, vì phụ nữ mà buồn hay xúc động chỉ là hành vi của một kẻ vô dụng.
Nhưng hôm nay, anh lại đối với Mai Thùy Hân mà hỏi vấn đề này!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...