Trời dần tối om om, cô không nhìn thấy rõ ràng Trịnh Thiên Ngọc đang làm gì ở ngoài vườn hoa, chỉ thấy hắn khom lưng, tựa như đang hái hoa gì đấy.
Làm cái quỷ gì đấy nhỉ, Mai Thùy Hân bĩu môi, không phải hái hoa hồng tặng mình đấy chứ? Đúng là cái đồ ấu trĩ, quê mùa! Mai Thùy Hân thầm thì, lát nữa hắn quay lại phải cười vào mặt hắn mới được!
Trịnh Thiên Ngọc quay trở lại, tay phải giấu đằng sau lưng.
“Này, tôi không thích hoa hồng đâu!” Mai Thùy Hân chậm rãi ngẩng đầu lên, quyết định đả kích Trịnh Thiên Ngọc.
“Vậy à? Thế cái này thì sao?” Trịnh Thiên Ngọc giơ tay phải ra, động tác vô cùng tao nhã.
Một đóa hoa diên vỹ nở rộ lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Đóa hoa xinh đẹp hình bươm bướm màu xanh sẫm, rất hợp với viên đá quý xanh trên tay cô.
“Hở?” Mai Thùy Hân hơi ngạc nhên, lại có người tặng hoa diên vỹ à?
Trịnh Thiên Ngọc kéo Mai Thùy Hân qua, cơ thể hắn gần sát người cô, cằm Mai Thùy Hân gần như dán lên ngực hắn.
“Ê ê, làm gì đó! Đây là nơi đông người, anh đừng có lên cơn động dục chỗ này đấy!” Mai Thùy Hân sợ hết hồn, cứ ngỡ Trịnh Thiên Ngọc lại muốn làm gì quá đáng, bèn nhanh chóng chống tay lên ngực anh.
“Có phải cô hạ lưu quá rồi không? Nghĩ lệch đi đâu thế?” Trịnh Thiên Ngọc thấy cô lộn xộn bèn cản lại, hắn cúi đầu, cẩn thận cài hoa diên vỹ lên mái tóc đã buộc lên của cô.
Thế mà cô lại bị cái tên háo sắc điên cuồng này giễu là đồ hạ lưu, Mai Thùy Hân muốn chết quách luôn cho rồi, cái thời đại này đến phiên người xấu khinh bỉ người tốt à?
Cô toan phản bác lại, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy chiếc cằm góc cạnh rõ ràng của Trịnh Thiên Ngọc, hắn cạo râu rất sạch sẽ nhưng vẫn có thể nhìn thấy râu xanh xanh dưới lớp da, mùi hương nước hoa Cổ Long lạnh lẽo thoang thoảng và ánh mắt chăm chú đến là nghiêm túc, còn có cánh tay dài thon thả dẻo dai.
Mai Thùy Hân phát hiện thật ra hắn là một người đàn ông rất gợi cảm.
Gương mặt hơi nóng lên, Mai Thùy Hân đẩy anh ra.
Trịnh Thiên Hành quan sát khắp người cô một lượt rồi nhếch môi nở nụ cười: “Nhìn như vậy thật ra cô cũng không xấu.”
“Không xấu cái gì? Rõ ràng là đẹp tựa tiên nữa! Đặc biệt là lúc đứng kế bên tán lá xanh là anh lại càng tôn lên mắt ngọc mày ngài, nhan sắc xinh xắn thoát tục của tôi hơn.” Mai Thùy Hân không hề khách sáo mà cất tiếng đả kích hắn, cô oán hận trừng mắt nhìn Trịnh Thiên Ngọc.
Ánh đèn phản chiếu vào trong mắt, đôi mắt cô dịu dàng tựa như dòng nước chảy trôi êm đềm, khiến người ta không khỏi đắm chìm vào đấy.
Đóa hoa diên vỹ nở rộ yêu kiều cài trên mái tóc mây bồng bềnh óng ả càng làm tôn lên nước da trắng ngần, Trịnh Thiên Ngọc không sao nén nổi cảm giác muốn chiếm hữu cô.
Hắn đặt lên môi Mai Thùy Hân nụ hôn nồng cháy, để lại dấu ấn của mình trên người cô, giọng nói đậm vẻ uy hiếp: “Biết sắc đẹp của mình như thế nào là tốt, lát nữa đừng có giở trò ong bướm với mấy gã đàn ông trong buổi tiệc đấy.
Nhớ cho rõ, tôi chưa cho phép thì cô không được nói chuyện với những người đàn ông khác.”
“Anh có thấy mình nhàm chán lắm không hả…Ê…” Cô vẫn còn chưa dứt lời đã bị Trịnh Thiên Ngọc kéo vào trong đại sảnh.
Những cô gái duyên dáng yêu kiều trong làn váy thướt tha ở đại sảnh, vừa nhìn thấy Trịnh Thiên Ngọc đến bèn có người dồn dập kéo đến chào hỏi hắn.
“Tổng giám đốc Trịnh, hôm nay anh cũng đến ư? Thật vinh hạnh quá!”
“Tổng giám đốc Trịnh, nghe nói Trịnh thị tiếp tục thu mua thêm một doanh nghiệp hàng đầu nữa à? Chúc mừng anh nhé!”
Những tiếng nịnh nót vang lên liên tục không ngớt, Trịnh Thiên Ngọc vốn chẳng buồn để ý gì đến bọn họ chứ đừng nói là gật đầu đáp lễ, đến khóe mắt cũng không quét đến những người này, có điều bọn họ cũng không hề thấy lúng túng, người trên trái đất này đều biết Trịnh Thiên Ngọc độc tài và lạnh lùng vô cùng.
“Thiên Ngọc!” Một giọng nam từ tính cất lên.
Trịnh Thiên Ngọc nghe thấy giọng nói ấy bèn ngừng lại, Mai Thùy Hân ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Bùi Tuấn.
Gương mặt của Bùi Tuấn vẫn rạng rỡ nụ cười như mọi khi, hắn vươn tay phải ra, chuẩn bị khách sáo bắt tay: “Hôm nay cô Mai xinh đẹp thật.”
Trịnh Thiên Ngọc hất tay anh ta ra: “Đừng có duỗi móng vuốt lung tung!” Trịnh Thiên Ngọc kéo Mai Thùy Hân sát vào lòng mình một chút.
Mai Thùy Hân cúi đầu, không buồn quan tâm đến Trịnh Thiên Ngọc mà cũng chẳng màng để ý mấy câu hỏi của Bùi Tuấn.
Bùi Tuấn ngạc nhiên nhìn Mai Thùy Hân, Mai Thùy Hân trong ấn tượng của anh ta là một cô gái rất lịch sự, được dạy dễ tử tế.
Sao hôm nay lại vô lễ như vậy?
Trịnh Thiên Ngọc nhíu mày, hắn ngờ vực nâng cằm cô lên: “Sao không nói gì? Không khỏe à?”
Mai Thùy Hân trừng mắt nhìn Trịnh Thiên Ngọc: “Tôi khỏe lắm.”
Lông mày rậm rạp của Trịnh Thiên Ngọc nhíu lại: “Thế sao cô không nói gì?”
Mai Thùy Hân nhún vai, tỏ thái độ vàng thật không sợ lửa: “Không được anh cho phép, tôi không dám nói chuyện với người đàn ông khác.”
Nghe Mai Thùy Hân nói vậy, đến những từ như ăn quả đắng, khó coi,..cũng không miêu tả nổi sắc mặt Trịnh Thiên Ngọc.
Ha ha ha…Bùi Tuấn đang ngạc nhiên hãy giờ bỗng cười lớn.
Cô người tình bé bỏng của Trịnh Thiên Ngọc kha khá thú vị! Hả giận quá đi mất! Rốt cuộc cũng có người trị được Trịnh Thiên Ngọc rồi!”
“Nhóc con! Đợi tối về tôi tính toán với cô!” Trịnh Thiên Ngọc liếc xéo Mai Thùy Hân rồi thấp giọng uy hiếp.
Cô bị đau mới trừng mắt bất mãn: “Sao anh khó hầu hạ thế!”
“Ồ! Ai đây! Lại dám nói tổng giám đốc Trịnh của chúng ta khó hầu hạ, ăn gan hùm mật gấu rồi à?” Một người phụ nữ yêu kiều quyến rũ đi vào, mang theo hương thơm nồng nàn.
Mai Thùy Hân nhận ra người phụ nữ mặc váy dài vẻ vạt đến tận rốn này là Liễu Tử Thần đóng phim người lớn sống động với Trịnh Thiên Ngọc đêm đó.
Gần đây cô ta lại nhận thêm một bộ phim mới, danh tiếng đang lên, đi đâu cũng thấy tuyên truyền.
Mai Thùy Hân quay đầu đi, cô lười để ý đến cô ta.
Ai cũng nghe ra ý giễu cợt trong lời nói của Liễu Tử Thần, nếu cô mà còn tiếp lời chẳng phải tự vả mặt mình hay sao!
Liễu Tử Thần nhìn thấy Mai Thùy Hân không đoái hoài gì đến mình mới tức giận đến đỏ cả mặt, nơi nào Liễu Tử Thần cô xuất hiện thì nơi đó sẽ thành tiêu điểm của mọi người, hiện giờ lại có tổng giám đốc tập đoàn Trịnh thị và người có quyền thế cao hàng đầu trong giới giải trí – Bùi Tuấn ở đây, tất cả ánh mắt mọi người trong đại sảnh này đều nhìn về phía bên này.
Mai Thùy Hân không tiếp lời cô, chẳng phải làm cô ta bẽ mặt rồi ư?
Cô ta che giấu sự tàn ác vụt qua trong ánh mắt mình, Liễu Tử Thần nhẹ nhàng lắc eo đi đến bên cạnh Trịnh Thiên Ngọc: “Trời ạ, lâu rồi không gặp, không phải anh quên người rồi chớ?”
Trịnh Thiên Ngọc liếc mắt nhìn thấy Mai Thùy Anh nghiêng đầu giả vờ ngắm nhìn phong cảnh, rồi lại nhìn Liễu Tử Thần chủ động dán sát lên người mình, hắn thả bàn tay Mai Thùy Hân ra, ôm vòng eo Liễu Tử Thần: “Sao thế, nhớ anh à?”
Đôi vai Mai Thùy Hân run run, cô cảm thấy buồn nôn chết đi được, không ngờ Trịnh Thiên Ngọc cũng có lúc dịu dàng ngọt ngắt như vậy, buồn nôn quá đi mất!
Nếu Trịnh Thiên Ngọc va Liễu Tử Thần đã có nhiều nỗi lòng muốn hàn huyên như vậy vậy Mai Thùy Hân cô nhường chỗ cho bọn họ thôi!
Cô sải chân toan đi ra sau thì Trịnh Thiên Ngọc lại tỉnh bơ nhích người chặn đường đi của Mai Thùy Hân, vở kịch hay vừa mới bắt đầu sao hắn lại cho nữ chính bỏ đi được kia chứ?
Không biết tại sao mà hắn lại thích chọc Mai Thùy Hân, thích nhìn thấy cô ghen với người con gái khác, có điều, hình như Mai Thùy Hân chưa ghen tuông bao giờ.
Trịnh Thiên Ngọc nghĩ đến điều này bèn buồn bực nhíu mày.
Bùi Tuấn cười híp mắt quan sát hết từ đầu đến cuối, lúc trông thấy Trịnh Thiên Ngọc cản đường đi của Mai Thùy Hân bèn sáp đến gần nhỏ giọng thì thầm vào tai Trịnh Thiên Ngọc: “Đừng chơi đùa với lửa! Tôi thấy cô Mai không dễ chọc đâu.”
Anh ta nói dứt lời bèn cầm ly rượu thân cao vội vã vọt đi, chỉ sợ đi trễ một bước thôi sẽ bị ánh mắt sắc lẻm của Trịnh Thiên Ngọc cắt thành ngàn mảnh.
Liễu Tử Thần thấy Trịnh Thiên Ngọc là lạ, cũng nhận ra Mai Thùy Hân chính là khán giả xem buổi biểu diễn của cô ta, nhất thời trong lòng thấy hơi mất tự nhiên.
Tình nhân của Trịnh Thiên Ngọc rất nhiều nhưng rõ ràng địa vị của cô gái này trong lòng hắn không giống người khác.
Liễu Tử Thần săm soi đánh giá Mai Thùy Hân, gương mặt cũng được, người thì ốm nhách lại có mỡ bụng, cái cơ thể rách nát thế này mà cũng dám đứng cạnh tổng giám đốc Trịnh, đúng thật là vô liêm sỉ, không biết lượng sức mình.
Liễu Tử Thần cảm thấy phần thắng của mình lón hơn, giọng nói của cô ta ngọt ngào như mật: “Tổng giám Trịnh, anh cùng Tử Thần lên sân thượng ngắm trăng được không? Đêm nay trăng đẹp lắm!”
Trịnh Thiên Ngọc quay đầu đi mới nhìn thấy Mai Thùy Hân còn bận ngắm nghía bức tranh treo trên tường, căn bản không hề để ý xem hắn và Liễu Tử Thần nói gì.
Ánh mắt Trịnh Thiên Hòa trở nên lạnh lẽo, hắn hừ lạnh rồi cố ý lên giọng: “Tử Thần, anh với em sang đằng kia ngắm trăng.”
Rồi hắn liếc mắt nhìn phản ứng của cô gái ấy, cô ấy vẫn không phản ứng gì, đôi mắt to óng ánh chỉ chăm chú nhìn bức tranh trên tường, dường như đang say mê lắm.
Sự tức giận trong mắt Trịnh Thiên Ngọc càng bừng lên dữ dội hơn, hắn ôm Liễu Tử Thần, cố ý bỏ đi trước mắt Mai Thùy Hân, ánh mắt bừng bừng tức giận nhưng lại mỉm cười nhìn Liễu Tử Thần, dường như hắn rất vui khi nhìn thấy Liễu Tử Thần vậy.
Bức tranh chân dung sơn dầu theo phái tả thực vẽ công chúa Margaret của đại sư Annigoni treo trên trường.
Cô đã tùng nhìn thấy nó trong buổi đánh giá hội họa quốc tế, cũng đã từng vai kề vai với Trần Hoàng Kiên, cùng nhau thưởng thức nó dưới gốc cây trong trường.
Ba năm trước đây, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, cánh hoa anh đào rơi trên trang sách, trên mặt đất và trên tóc cô.
Trần Hoàng Kiên dịu dàng nhặt cánh hoa ra khỏi tóc cô, ánh mắt của anh còn lấp lánh hơn sao trời.
Đôi mắt của cô chợt thấy xốn xang.
“Sao cô Mai lại ở đây một mình? Ồ, phải rồi, khi nãy tôi nhìn thấy bạn trai Trịnh Thiên Ngọc của cô với Liễu Thử Thần trên sân thượng đó!” Một giọng nói ôn hòa mà đầy vẻ giễu cợt cất lên, kéo Mai Thùy Hân về hiện thực.
Là Lương Noãn Tâm, Mai Thùy Hân thấy kinh ngạc rồi vô thức nhìn qua cạnh cô ta, bên người cô ta không có ai khác.
Trần Hoàng Kiên không có ở đây.
Tâm trạng căng thẳng của cô bình tĩnh lại, Mai Thùy Hân gật đầu mỉm cười với Lương Noãn Tâm, chuẩn bị đi đên chỗ khác.
“Cô Mai, nghe nói cô là đàn em của Hoàng Kiên?” Lương Noãn Tâm vẫn không chịu bỏ cuộc, cô ta nhất định phải nhân lúc Hoàng Kiên không có ở đây mà hỏi cho kỹ càng.
“Đúng vậy.” Mai Thùy Hân nhanh chóng trả lời, cô không muốn gặp mặt Trần Hoàng Kiên ở đây, cô không muốn cho Trần Hoàng Kiên biết cô không phải là bạn gái của Trịnh Thiên Ngọc mà chỉ là tình nhân anh ta bao dưỡng mà thôi!
“Cô Mai, chắc hẳn cô cũng biết tôi với Trần Hoàng Kiên đính hôn ròi.
Nêu cô có ý nghĩ gì với anh ấy thì tôi khuyên cô sớm ngày bỏ cuộc đi thôi! Mặc dù tổng giám đốc Trịnh không coi cô ra gì cô cũng không nên nhớ nhung chồng chưa cưới của người khác chứ.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...