CHƯƠNG 142: LÂU RỒI KHÔNG GẶP Năm năm sau, sân bay thành phố C. Bóng dáng Mai Thùy Hân xuất hiện trong dòng người ở cảng, tóc dài hơi xoăn tự nhiên, đôi mắt linh động lại trầm tĩnh, áo thun trắng đơn giản và áo khoác màu đen cô mặc lại có cảm giác tươi mới thời trang. “Thùy Hân!” Trong đám người đón máy bay người hành lang, Cẩm Tâm phất tay vui mừng gọi. Mai Thùy Hân cũng vừa khéo nhìn thấy Cẩm Tâm, ngước mắt cười sáng lạn với cô ấy.
Hai người đều chạy nhanh về phía đối phương, ôm nhau thật chặt. “Cẩm Tâm, cảm ơn cậu tới đón mình!” Mai Thùy Hân đánh giá bạn thân mấy năm không gặp, thật lòng khen ngợi nói: “Sắc mặt cậu thật tốt, Bùi Tuấn nhất định rất tốt với cậu đi?” Cẩm Tâm làm dáng vẻ đắc ý: “Đó là đương nhiên! Anh ấy bây giờ bị mình quản rất chặt!” Nói rồi, cô nhìn trên dưới Mai Thùy Hân một phen, vui vẻ nói: “Thùy Hân, cậu ngày càng xinh đẹp rồi! Với trạng thái bây giờ của cậu, tuyệt đối có thể tiêu diệt tất cả cao phú soái!” Mai Thùy Hân nghiêng mặt cười: “Thật sao? Thị trường hôn nhân trong nước không phải rất không khách sáo với gái ế già sao? Mình rất băn khoăn!” Cẩm Tâm giúp Mai Thùy Hân đẩy vali, lại vòng cánh tay cô đi về phía trước: “Cậu có tài có sắc, đây là gái ế kim cương, ngón tay út ngoắc một cái, đàn ông độc thân trong nước đều phải hồn xiêu phách lạc!” “Ha ha! Cậu thật sự nâng tớ quá cao rồi!” Mai Thùy Hân cười to, ở cùng Cẩm Tâm thường rất vui vẻ.
Cẩm Tâm chính là người có sức hút này, không khí xung quanh cô ấy rất thoải mái. Hai người nói nói cười cười lên xe.
Mai Thùy Hân ngồi trong xe nhìn phố xá bên ngoài.
Trong mắt tràn đầy kinh ngạc: “Cẩm Tâm, thành phố C thay đổi thật nhiều, mình dường như sắp không nhận ra rồi!” Cẩm Tâm vừa lái xe vừa chỉ phong cảnh bên đường cho Mai Thùy Hân xem: “Thế nào? Không kém hơn New York đi? Phía trước là trung tâm CBD, khu giải trí Trung Cơ của Bùi Tuấn cũng ở đó, tòa nhà màu trắng cao nhất bên cạnh, chính là Trịnh thị…”Nói một nửa, Cẩm Tâm đột nhiên cắn môi, lén liếc nhìn sắc mặt Mai Thùy Hân. Mai Thùy Hân nhìn tòa nhà chọc trời cao nhất đó, logo màu vàng của Trịnh thị sáng chói chang dưới ánh mặt trời. Cô nghiêng đầu nhìn Cẩm Tâm, mỉm cười: “Cẩm Tâm, cậu không cần như vậy, đã là chuyện quá khứ rồi.
Trịnh thị cũng tốt, Trịnh Thiên Ngọc cũng được, đối với mình mà nói, đều chỉ là một đoạn chuyện cũ.
Mình sớm đã buông xuống rồi.” Trái tim đang treo lơ lửng của Cẩm Tâm lúc này mới buông xuống, le lưỡi cười: “Năm năm này cậu luôn độc thân, mình cho rằng cậu vẫn chưa thể bước ra khỏi!” Mai Thùy Hân cười lắc lắc đầu: “Độc thân chỉ là vì chưa gặp được người thích hợp mà thôi, cậu nghĩ ai cũng tốt số như cậu, có thể gặp được người đàn ông tốt như Bùi Tuấn sao?” Cẩm Tâm cười ngọt ngào: “Đó là mình có sức hút có được không! Không có Bùi Tuấn, cũng sẽ có Trương Tuấn, Mã Tuấn, kẻ trước người sau nhào lên người mình!” Mai Thùy Hân phì cười, giờ tay nhéo khuôn mặt Cẩm Tâm: “Có còn biết xấu hổ không!” Căn nhà Cẩm Tâm thuê cho Mai Thùy Hân ở gần CBD, tàu điện ngầm và giao thông trên đường đều rất thuận tiện, gần đó còn có một công viên không nhỏ, cảnh sắc rất xinh đẹp. “Thùy Hân, mau vào xem có thích không.” Cẩm Tâm kéo vali của Mai Thùy Hân vào phòng, mời Mai Thùy Hân như dâng bảo vật. Một phòng ngủ ở hướng nam, phòng bếp và nhà vệ sinh thoáng đãng, phòng khách có cửa sổ sát đất rất to, rèm cửa trắng, đang bay lượn trong gió, sàn gỗ trơn bóng, sofa lớn mềm mại, trên kệ sách trắng bày đầy sách và cây xanh, tất cả đều rất tươi mát, ấm áp. “Wa! Cẩm Tâm! Cảm ơn cậu! Mình rất thích!” Cẩm Tâm vứt túi to trong tay xuống, nhảy lên, nhảy lên sofa duỗi cái eo lười biếng: “Hôm nay mình mới cậu ăn một bữa thật xa hoa, để báo đáp cậu!” Cẩm Tâm cười to: “Đã có bữa cơm xa hoa, vậy mình có thể dẫn theo người nhà không?” Bùi Tuấn cũng biết Mai Thùy Hân hôm nay về nước, sớm đã nói muốn đón gió tẩy trần cho cô ấy. Mai Thùy Hân lười biếng nằm trên sofa, tâm trạng rất tốt nói: “Là dẫn theo Bùi Tuấn sao? Được, mình không để ý có thêm một bóng đèn.” Bữa tối đặt ở quán ăn gia truyền gần nhà Mai Thùy Hân. Quán ăn này nghe nói là truyền nhân của ngự thiện cung đình mở, mỗi ngày chỉ làm ba bàn thức ăn, đầu bếp làm gì, khách ăn đó, rất có cá tính. Thời tiết cuối xuân đặc biệt thoải mái, Mai Thùy Hân và Bùi Tuấn, Cẩm Tâm cùng ngồi ở dưới kệ hoa tử đằng, hưởng thụ gió xuân say lòng và rượu ngon đậm vị, chỉ cảm thấy rất lâu rồi không thả lỏng như vậy. Năm năm ở nước ngoài, cô học hai học vị, mỗi ngày bận đọc sách làm thêm, không để cho mình có bất kỳ thời gian dư thừa để đi suy nghĩ lung tung, cô muốn hoàn toàn quên đi quãng thời gian quá khứ không chịu nổi đó. Bùi Tuấn nhìn khuôn mặt Mai Thùy Hân, trong lòng hơi cảm khái. Thời gian năm năm, không khắc ghi chút dấu vết nào trên mặt cô, chỉ là tăng thêm phong thái tài trí và thành thục của cô.
So với cô gái nhỏ ngây ngô năm đó, Mai Thùy Hân bây giờ, giống như một ly rượu ngon lâu năm, mỗi một ngụm, đều có hương vị đặc biệt. Bùi Tuấn đang suy nghĩ, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Bùi Tuấn cầm điện thoại lên nhìn, sắc mặt đột nhiên có chút ngượng ngùng, thật sự nhắc tào tháo thì tào tháo tới, là điện thoại của Trịnh Thiên Ngọc. Bùi Tuấn nhận điện thoại, đứng dậy chuẩn bị đi ra cửa, tránh Mai Thùy Hân. Cẩm Tâm giao phó rất nhiều lần, không được nhắc tới Trịnh Thiên Ngọc trước mặt Mai Thùy Hân.
Anh không muốn phạm vào điều cấm kỵ của Cẩm Tâm. “Thiên Ngọc, có chuyện sao?” Bùi Tuấn vừa hỏi vừa lén lút quay đầu nhìn Mai Thùy Hân. Mai Thùy Hân đang nói chuyện vui vẻ với Cẩm Tâm, căn bản không chú ý tới tình huống bên này. Bùi Tuấn lúc này mới yên tâm. “Cậu ở đâu? Ra ngoài uống rượu? Tôi có bình rượu vang Burgundy năm 1990.” Giọng nói Trịnh Thiên Ngọc từ điện thoại truyền tới. “Tôi và Cẩm Tâm đang ăn cơm, cậu tìm người khác đi.” Bùi Tuấn vội từ chối. “Cậu và Cẩm Tâm cùng tới không phải tốt được sao? Lại không phải không quen biết.” Trịnh Thiên Ngọc hơi kỳ quái. Bùi Tuấn đang muốn lắc đầu từ chối, sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng gọi to của Cẩm Tâm: “Này! Mai Thùy Hân! Mau trả cho tớ!” Xong rồi! Trịnh Thiên Ngọc nhất định nghe thấy rồi! Bùi Tuấn vội nghiêng đầu, chỉ thấy Mai Thùy Hân đang đùa giỡn với Cẩm Tâm, cầm điện thoại của cô, đang mở cái gì. Bùi Tuấn cũng vội rồi, trong điện thoại của Cẩm Tâm, có hình khỏa thân của anh! Nếu bị Mai Thùy Hân nhìn thấy, thật sự là xấu hổ chết! Vội nói với Trịnh Thiên Ngọc: “Mình có chút chuyện, cúp trước đây!” “Này! Bùi Tuấn! Vừa nãy có phải Cẩm Tâm đang nói chuyện không? Cô ấy đang gọi ai?” Trịnh Thiên Ngọc bên kia điện thoại giọng nói có chút run rẩy và căng thẳng. “Không phải, cậu nghe lầm rồi!” Bùi Tuấn vội vàng cúp điện thoại, đi về phía bàn, chuẩn bị gia nhập đội Cẩm Tâm, cũng nhau giành điện thoại. “Ha ha! Các người mắc mưu rồi!” Thấy Bùi Tuấn cũng tới, Mai Thùy Hân cũng ngượng đùa nữa, vội trả điện thoại cho Cẩm Tâm: “Xem hai người các người gấp gáp, trong đó nhất định có hình ướt át không muốn cho ai biết!” Cẩm Tâm cầm điện thoại nhìn, điện thoại căn bản chưa được mở, lúc này mới nhận ra mình bị Mai Thùy Hân trêu chọc, đỏ mặt hung hăng nói: “Mình nói, sao cậu lại biết mật mã điện thoại của mình! Thì ra vốn là lừa mình! Ai! Đế quốc Mỹ thật sự là hủy hoại người ta không biết mệt mỏi, cậu chỉ ở Mỹ năm năm mà thôi, đã trở thành tên lừa đảo!” Mai Thùy Hân làm bộ dạng nghiêm túc: “Cẩm Tâm, tất cả những thứ cấm trẻ con tốt nhất đừng để trong điện thoại, lỡ điện thoại mất hoặc bị người ta trộm… Ai, cậu nhớ anh Quán Hi… thảm biết bao!” Cẩm Tâm đỏ mặt, giả bộ tức giận nói: “Anh Quán Hi là ai? Mình không biết! Hơn nữa, mình còn là xử nữ!” Ha ha… Mai Thùy Hân và Bùi Tuấn không nhịn được cười to. Một bữa cơm ăn cực kỳ vui vẻ.
Trong lòng Bùi Tuấn lại mơ hồ có chút dự cảm không tốt.
Vừa ăn cơm xong, thì không ngừng giục mọi người nhanh chóng rời đi. Cẩm Tâm cau mày: “Ngồi thêm một lát đi! Không có ai chờ.
Anh gấp cái gì?” Mai Thùy Hân quay đầu cười thản nhiên với Bùi Tuấn, cười với Cẩm Tâm nói: “Được rồi, cậu Bùi vội muốn ở một mình với cậu đâu! Chúng ta thanh toán về đi, mình hôm nay vừa quay về, còn phải thu dọn một chút quần áo đồ đạc” Cẩm Tâm nghĩ thấy cũng phải, Thùy Hân ngồi máy bay đường dài về, có lẽ cũng mệt rồi.
Bèn gật gật đầu, nói với Bùi Tuấn: “Cậu Bùi, mau đi thanh toán đi!” Bùi Tuấn cười đồng ý, giơ tay nhấn chuông phục vụ trên bàn. Cửa gỗ trước giàn cây tử đằng vang lên kẹt kẹt, tiếng bước chân nhẹ nhàng đi về phía này. Ba người đều cho rằng là nhân viên phục vụ tới tính tiền, hoàn toàn không để ý, chỉ nhàn nhã dựa vào ghế mây, thoải mái nói chuyện. Tiếng bước chân dừng trước bàn, lại không nghe thấy giọng nói nhân viên phục vụ trong tưởng tượng. Bùi Tuấn đang nói chuyện với Cẩm Tâm, còn không chú ý tới, Mai Thùy Hân có chút kỳ quái, bèn ngẩng đầu nhìn phía bên phải. Một người đàn ông mặc sơ mi xanh sẫm, đang yên lặng đứng sau cây nhìn cô. Trong bóng cây, hai mắt âm trầm như hồ nước sâu, nhìn thẳng vào đáy mắt cô. Thân thể Mai Thùy Hân đột nhiên khẽ run rẩy.
Cảm giác ngực tắc nghẽn thiếu dưỡng khí, làm khuôn mắt cô thoáng chốc trở nên trắng bệch. Trịnh Thiên Ngọc. Thế mà là Trịnh Thiên Ngọc. Ngày đầu tiên về nước, lại gặp phải anh. “Thùy Hân, cậu sao vậy? Không thoải mái sao? Cẩm Tâm là người đầu tiên phát hiện sự khác thường của Mai Thùy Hân, vừa quan tâm hỏi cô, vừa nhìn về phía sau theo ánh mắt cô. Trịnh Thiên Ngọc vẫn đứng ở chỗ cũ, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
Cặp mắt như chốn không người, chỉ nhìn chằm chằm một mình Mai Thùy Hân. Cẩm Tâm đầy đầu sợi đen, đáng chết, Trịnh Thiên Ngọc sao chạy tới đây? Cô rất xác định, Mai Thùy Hân không muốn nhìn thấy anh ta. “Sao anh lại ở đây?” Cẩm Tâm nhìn Trịnh Thiên Ngọc, giọng điệu không tốt. Bùi Tuấn vội đứng dậy, kéo Trịnh Thiên Ngọc cười: “Thiên Ngọc, thật khéo, cậu cũng tới rồi, đến, ngồi xuống nói chuyện đi.” Trịnh Thiên Ngọc nhìn như không thấy Bùi Tuấn và Cẩm Tâm, anh đi từng bước về phía Mai Thùy Hân, con người sâu thẳm xoay chuyển, giọng nói nhạt đền không nghe ra cảm xúc: “Mai Thùy Hân, đã lâu không gặp.” Bùi Tuấn và Cẩm Tâm nhìn nhau, đều có chút lo lắng bất an nhìn Mai Thùy Hân. .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...