CHƯƠNG 138: CHÁN NẢN Mai Thùy Hân ngơ ngác nhìn Trịnh Thiên Ngọc, vừa nãy anh còn quan tâm giúp cô mang giày, nhiệt tình hôn cô, dính cô giống như chó con, sao giờ chợt trở nên ngoa ngoắt như vậy. Thì ra cho tới bây giờ, trong lòng anh không hề thật sự tôn trọng cô. Cô cho rằng anh thay đổi, thật ra thì là anh giả vờ trước mặt để có được cô thôi. Anh chưa từng tôn trọng cô, cho tới bây giờ, trong mắt anh thì cô cũng chỉ là món đồ chơi.
Một công cụ làm ấm giường mà thôi! Thấy Mai Thùy Hân sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác nhìn Trịnh Thiên Ngọc, dáng vẻ như bị đả kích, trái tim Trần Hoàng Kiên như muốn vỡ tan! Anh ta kéo mạnh tay Lương Noãn Tâm ra, đi tới trước mặt Trịnh Thiên Ngọc cao giọng chất vấn: “Trịnh Thiên Ngọc, làm sao anh có thể nói những lời như vậy trước mặt phụ nữ! Rốt cuộc anh có được dạy dỗ hay không?” “Ha ha ha… Dạy dỗ? Tôi có được dạy dỗ hay không cũng không tới lượt anh dạy.
Trần Hoàng Kiên, nhớ thương người phụ nữ của tôi, anh còn chưa đủ tư cách!” Trịnh Thiên Ngọc kiêu căng tự đại. Con người đen thẳm lạnh lẽo phản chiếu hình bóng Trần Hoàng Kiên. Nghe câu nói của Trịnh Thiên Ngọc, khuôn mặt Mai Thùy Hân càng thêm trắng bệch như tờ giấy. Trần Hoàng Kiên lo lắng nhìn Mai Thùy Hân, bỗng đụng phải ánh mắt buồn bã thê lương của Mai Thùy Hân. Cô nhìn anh, ánh mắt tuyệt vọng đến thế, bất lực đến vậy làm trái tim anh như bị một bàn tay bóp chặt, đau đến thấu xương. Trịnh Thiên Ngọc thờ ơ lạnh nhạt, thấy Mai Thùy Hân nhìn Trần Hoàng Kiên, ánh mắt giao nhau trong không trung, trong lòng càng tức giận ngập trời! “Trần Hoàng Kiên, không biết rốt cuộc anh nhớ thương cô ấy điều gì? Khuôn mặt vờ ngây thơ này sao?” Bàn tay Trịnh Thiên Ngọc dùng sức, nắm cằm Mai Thùy Hân, kéo mặt cô quay lại phía mình, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh. Sắc mặt Mai Thùy Hân trắng bệch, nhưng không hề giãy giụa, để mặc bàn tay cứng như sắt của Trịnh Thiên Ngọc như sắp bóp nát cằm cô. “Trịnh Thiên Ngọc, buông tay! Anh không thể đối xử với cô ấy như vậy!” Trần Hoàng Kiên xông tới, đấm một cú về phía Trịnh Thiên Ngọc. Trịnh Thiên Ngọc nhẹ nhàng tránh được quả đấm của Trần Hoàng Kiên, trong mắt là sự tàn nhãn khát máu khiến Mai Thùy Hân rùng mình một cái. Trịnh Thiên Ngọc và Trần Hoàng Kiên đánh nhau, bên tai là tiếng thét chói tai của Lương Noãn Tâm. Mai Thùy Hân như chết rồi, không muốn nhìn cũng không muốn nghe, giống như thế giới này không hề liên quan gì đến cô. Mai Thùy Hân như đã quên cô bị Lương Noãn Tâm vừa khóc vừa la vừa tát mạnh làm cô ngã ra đất như thế nào, đã quên như hung thần ác sát tát ngược lại Lương Noãn Tâm một cái như thế nào… Trong ký ức chỉ là một mảng đỏ…máu tươi chảy ra… Mai Thùy Hân bị Trịnh Thiên Ngọc lôi tới bãi đậu xe, nhét vào trong xe… Trịnh Thiên Ngọc lao trên đường với tốc độ khủng khiếp, liên tiếp vượt mấy cái đèn đỏ.
Các xe khác chạy trên đường không kịp tránh, mấy chiếc xe đụng vào nhau, cả con đường kêu la inh ỏi… Mai Thùy Hân dựa vào ghế lái phụ, hai tay ôm chặt lấy vai, không nói lời nào, cũng không cầu xin. Chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra.
Cô vốn muốn cho mình và Trịnh Thiên Ngọc một cơ hội, có lẽ Trịnh Thiên Ngọc thật sự thay đổi rồi, một tháng sau, cô sẽ chính thức nhận lời làm bạn gái anh. Nhưng cô sai rồi.
Trịnh Thiên Ngọc mãi mãi không thay đổi.
Sự lạnh lẽo, khát máu, bá đạo từ trong xương tủy, mãi mãi không thể thay đổi. Trịnh Thiên Ngọc mím chặt môi, không nói một lời, Mai Thùy Hân không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng từ hai bàn tay siết chặt vô lăng của anh có thể nhìn ra anh đang tức giận ngập trời. Là cô quá ngây thơ! Nên mới nghĩ đến chuyện thử qua lại với Trịnh Thiên Ngọc. Cắn chặt môi, Mai Thùy Hân mệt mỏi nói: “Trịnh Thiên Ngọc, anh đưa tôi về chỗ Cẩm Tâm đi.
Chúng ta kết thúc rồi.” Giọng nói mệt mỏi thê lương, giống như một bà lão đã trải qua tang thương rất lớn. “Câm miệng! Không tới lượt cô nói kết thúc!” Trịnh Thiên Ngọc liếc qua, ánh mắt lạnh lùng giống như trời đông giá rét: “Mai Thùy Hân, đồ nói dối thành thói! Thế mà tôi lại tin Trần Hoàng Kiên chỉ là hàng xóm của cô! Con mẹ nó tôi đúng là ngu!” Lúc Trịnh Thiên Ngọc nói chuyện, xe đụng đổ mấy lan can, sườn xe lắc lư mạnh, đầu Mai Thùy Hân đụng vào kính chắn gió phía trước đau đớn. Nhắm mắt lại, Mai Thùy Hân thật sự hy vọng xảy ra tai nạn xe mạnh hơn, để cô chết đi coi như xong chuyện! Cô thật sự rất mệt mỏi, không muốn tiếp tục dây dưa với Trịnh Thiên Ngọc nữa! “Két…” Qua một ngã rẽ, Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên dừng xe, quay đầu nhìn cô, sắc măt u ám, rít từng chữ qua kẽ răng: “Đàn anh Trần mà cô gọi lúc ở trên giường chính là Trần Hoàng Kiên?” “…” Mai Thùy Hân nhắm mắt, không nhìn Trịnh Thiên Ngọc cũng không trả lời. “Nói chuyện!” Trịnh Thiên Ngọc đưa tay qua bóp cổ Mai Thùy Hân: “Mai Thùy Hân, cô nói chuyện với tôi!” Cổ bị bóp đến đau nhức, không khí càng lúc ngày mỏng.
Mai Thùy Hân bắt đầu cảm thấy hai mắt tối sầm nhưng cô vẫn bướng bỉnh không mở miệng. Trịnh Thiên Ngọc vô cùng tức giận, hất mạnh người cô làm Mai Thùy Hân va đầu vào cửa kính xe! Nhưng Trịnh Thiên Ngọc không thèm quan tâm Mai Thùy Hân, đạp chân ga, tốc độ xe càng điên cuồng, Mai Thùy Hân phải nắm chặt tay vịn mới không bị văng ra ngoài. Bên trong xe yên lặng.
Mai Thùy Hân lại đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Đúng vậy.” Trịnh Thiên Ngọc trừng mắt nhìn cô như thể muốn ăn thịt cô vậy! Trần Hoàng Kiên, đàn anh Trần, anh nên sớm nghĩ ra! Buồn cười, khi anh đang cố gắng lấy lòng người phụ nữ này, cô lại nhớ một người đàn ông khác.
Anh hạ mình dùng miệng hôn nơi đó của cô, cô thoải mái như bay lên trời, nhưng lại kêu tên một người đàn ông khác! Buồn cười, Trịnh Thiên Ngọc chưa bao giờ cảm thấy mình giống như một trò cười như vậy. Mai Thùy Hân biến anh thành một con trâu, một trò cười.
Bị mọc sừng lâu như vậy mà anh lại chẳng hề phát hiện ra! Người phụ nữ đáng chết! Xe vừa dừng hẳn, Trịnh Thiên Ngọc kéo tóc Mai Thùy Hân đi lên lầu. Da đầu giống như bị xé rách, Mai Thùy Hân đau thấu tim, nhưng lại bướng bỉnh không nói một câu. Cô và Trần Hoàng Kiên là trong sạch.
Cô không làm gì sai, cô tuyệt đối sẽ không cầu xin tha thứ.
Tuyệt đối không! “Reng…” Điện thoại Mai Thùy Hân chợt vang lên.
Trịnh Thiên Ngọc cướp lấy điện thoại của Mai Thùy Hân, nhìn vào màn hình, thấy một tin nhắn. “Thùy Hân, anh đã chia tay Lương Noãn Tâm.
Bọn anh ở chung một nhà mà thôi.
Anh biết em yêu anh.
Anh cũng yêu em.
Anh muốn cưới em, làm cô dâu của đi!” Người gửi tin nhắn: Trần Hoàng Kiên. Sắc mặt của Trịnh Thiên Ngọc trở nên hung dữ đáng sợ, Trịnh Thiên Ngọc đập mạnh điện thoại ‘bốp’ xuống đất, điện thoại vỡ tan nát. Mai Thùy Hân ngây ra nhìn Trịnh Thiên Ngọc.
Cho dù hối hận thế nào cũng không kịp nữa rồi, Trịnh Thiên Ngọc sẽ không bỏ qua cho cô.
Nhìn sắc mặt kinh khủng của Trịnh Thiên Ngọc, cuối cùng cô cũng thừa nhận điểm này. Vành mắt Trịnh Thiên Ngọc đỏ ngầu nhìn Mai Thùy Hân. Anh biết em yêu anh… Anh biết em yêu anh… Thì ra Trần Hoàng Kiên cũng biết Mai Thùy Hân không yêu Trịnh Thiên Ngọc.
Chỉ có anh không biết mà thôi! “Tôi không yêu anh, anh cũng đừng yêu tôi…” “Tôi nói, không yêu không yêu không yêu! Nói một trăm nghìn lần cũng không yêu!” “Trịnh Thiên Ngọc, loại người cặn bã như anh, đời này tôi sẽ không bao giờ yêu anh!” Những lời nói của Mai Thùy Hân chợt vang vọng trong đầu anh.
Khi đó, Trịnh Thiên Ngọc cho rằng cô tức giận nên nói vậy, bây giờ nghĩ lại, thì ra đều là thật.
Ngoại trừ Trần Hoàng Kiên, Mai Thùy Hân thật sự chưa từng có tình cảm với anh! Lửa giận hừng hực bốc cháy ngập trời! Trịnh Thiên Ngọc nhìn Mai Thùy Hân sắc mặt dữ tợn, cắn răng nghiến lợi nói: “Mai Thùy Hân, tôi muốn cô và Trần Hoàng Kiên phải trả giá thật lớn!” Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng nói xong, giơ chân lên đạp vào đùi Mai Thùy Hân! “A!” Mai Thùy Hân kêu thảm thiết.
Vừa rồi bị Trịnh Thiên Ngọc kéo đi, hai chân vốn đã bị thương rồi, giờ lại bị anh đạp như vậy, chân giống như bị gãy đau tới thấu tim. Không chịu được nữa, trước mặt Mai Thùy Hân bỗng tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh! Khi Mai Thùy Hân tỉnh lại, đã là buổi sáng hôm sau. Cô bị ném vào một căn phòng trống.
Trong phòng cái gì cũng có, nhưng nhìn qua không hề có hơi thở con người. Mai Thùy Hân gắng gượng bò dậy, đi tới cửa, muốn mở cửa ra, cô nhất định phải đi, nhất định phải rời khỏi chỗ này! Nhưng tay cầm lại không nhúc nhích! Cửa đã bị khóa bên ngoài rồi! Trịnh Thiên Ngọc nhốt cô ở đây! Sự tuyệt vọng lan khắp tim, Mai Thùy Hân đi tới bên cửa sổ, dưới cây ngoài cửa sổ có hai người giúp việc đang đứng, khi nhìn thấy Mai Thùy Hân giống như thấy ma. Trịnh Thiên Ngọc đã chặn hết các đường ra. Thật sự là suy nghĩ rất chu đáo… Trong phòng không có đồng hồ, điện thoại Mai Thùy Hân đã bị Trịnh Thiên Ngọc đập vỡ.
Cô chỉ có thể nhìn bóng mặt trời để đoán thời gian. Đến trưa, có tiếng chìa khóa mở cửa phòng. Thím Trương và một người giúp việc khác bưng hai khay đi vào. “Cô Mai, ăn cơm thôi.” Thím Trương dè dặt nhìn sắc mặt Mai Thùy Hân. Hai người này, ngày hôm qua lúc Mai Thùy Hân dọn về vẫn còn vui vẻ.
Kết quả sau khi đi ăn trở về lại cãi nhau. Hôm qua cậu chủ thật sự nổi giận, sau khi Mai Thùy Hân ngất xỉu thì đùng đùng lái xe ra ngoài, rạng sáng mới trở về, trên trán còn có vết máu, không biết bị làm sao. Thật sự khiến người ta lo lắng. Mai Thùy Hân co rúm ở góc giường, đầu cúi xuống, tóc dài xõa ra, chỉ có thể nhìn thấy một chiếc cằm nhọn trắng nõn. “Cô Mai, ăn cơm đi.” Thím Trương lại gọi một lần nữa. Mai Thùy Hân ngẩng đầu nhìn Thím Trương, giọng nói nhỏ đến mức không nghe được: “Tôi không đói bụng.
Thím mang đi đi.” “Cô Mai, cậu chủ… thật ra rất yêu cô.” Thím Trương do dự nửa ngày, rốt cuộc vẫn nói câu này. Cậu chủ ghét nhất là người khác nói dối.
Lúc trước có đã gặp tình huống này rồi, người phụ nữ đó đã phải phơi thây đầu đường, làm sao còn có thể thích gì làm nấy ở trong phòng, có người cơm bưng nước rót tới như thế này chứ! “Yêu tôi? Ha ha.” Mai Thùy Hân giống như nghe một chuyện cười. Nhưng tiếng cười kia không hề vui vẻ, chỉ có châm chọc và chán nản. “Nếu anh ta yêu tôi, sẽ đánh tôi thành như vậy sao? Nếu anh ta yêu tôi, sẽ sỉ nhục tôi trước mặt nhiều người như thế sao? Nếu anh ta yêu tôi thì nên thả tôi đi!” Mai Thùy Hân giơ chân đầy máu bầm cho thím Trương nhìn. Thím Trương lắc đầu thở dài.
Cậu chủ xuống tay quá nặng, dù sao cô Mai cũng là cô gái! .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...