CHƯƠNG 107: CHỜ ĐỢI PHẢN ỨNG CỦA CÔ
“Tôi không sao, mau chạy!” Tay Trịnh Thiên Ngọc kéo Mai Thuỳ Hân liều mạng chạy về phía trước.
Phía sau dường như vẫn có một nhóm người đang đuổi theo.
“Pằng pằng”, viên đạn bay qua đầu hai người, tim Mai Thuỳ Hân đã vọt tới tận cổ họng.
Khi chạy tới một ngõ hẻm nhỏ bỗng một đám người tới gần hai người họ.
“Cậu chủ Trịnh, bỏ súng xuống!” Sau gáy Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thuỳ Hân bỗng có hai khẩu súng lạnh băng.
Trong một ngày bị người ta dí súng vào đầu hai lần, cảm giác này thật sự rất tồi tệ.
Bàn tay đang ôm vai Mai Thuỳ Hân của Trịnh Thiên Ngọc bỗng siết chặt.
“Có chuyện gì thì nhằm vào tôi.
Để cô gái này đi!” Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng lên tiếng, đôi mắt hơi chuyển động, tìm kiếm cơ hội chạy trốn tốt nhất.
Người đàn ông mặc đồ đen sau lưng phát ra một tiếng cười trầm thấp: “Vì sao tôi phải nghe anh?”
Giọng Trịnh Thiên Ngọc khàn khàn: “Nếu mày động vào một sợi tóc của cô ấy, chúng mày đừng mong có ai được sống!”
“Nếu tôi động vào thì sao?” Người đàn ông đưa bàn tay to đầy lông ra bóp mạnh mặt Mai Thuỳ Hân.
Mai Thuỳ Hân đau đớn kêu lên một tiếng.
Đôi mắt âm lãnh của Trịnh Thiên Ngọc bỗng trở nên khát máu!
Bỗng nhiên cơ thể lộn thành một góc độ khó mà tin được, Trịnh Thiên Ngọc giơ chân đá rơi khẩu súng phía sau Mai Thuỳ Hân rồi dùng cùi chỏ huých người áo đen phía sau văng đi thật xa.
Hai người đàn ông áo đen huýt sáo một tiếng, xung quanh càng nhiều người xông lên, nắm đấm nện lên người Trịnh Thiên Ngọc như mưa, từng cái đấm cú đá đều cực kỳ tàn nhẫn rơi trên người hắn.
Trịnh Thiên Ngọc vừa tránh nắm đấm vừa liều mạng ra hiệu bằng ánh mắt cho Mai Thuỳ Hân nhân cơ hội mau chạy đi.
Trịnh Thiên Ngọc bị đánh lăn qua lộn lại trên đất, dáng vẻ khuất nhục này của hắn Mai Thuỳ Hân chưa bao giờ nhìn thấy…
Mai Thuỳ Hân không nhịn được nữa.
“Đủ rồi!” Cô xông lên trước mặt đám người đang đánh, đá Trịnh Thiên ngọc rồi hét lớn.
“Đừng đánh nữa! Vừa nãy tôi đã báo cảnh sát rồi! Cánh sát sẽ tới nhanh thôi!”
“Bốp bốp bốp…” Trong chiếc xe Bugatti Veyron màu đen bên cạnh bỗng truyền tới một tràng tiếng vỗ tay.
Mai Thuỳ Hân quay đầu nhìn, vị trí ghế sau có một người đang ngồi.
Người này huýt sáo một cái, đám người áo đen đều dừng động tác, đồng loạt cúi đầu gọi “Ngài Trịnh.”
Ngài Trịnh? Mai Thuỳ Hân còn chưa phản ứng lại, bên tai đã truyền tới giọng nói trầm thấp của Trịnh Thiên Ngọc: “Ba.”
Ba? Cằm Mai Thuỳ Hân sắp ngạc nhiên mà rơi xuống rồi!
Ba Trịnh Thiên Ngọc ngồi trong xe, nhìn con trai bị người dưới tay mình đánh thành như vậy?
Hay là nói, những người áo đen này vốn là do ông ta cử tới?
Trên đời sao lại có người ba như vậy?
Nhìn thấy Trịnh Thiên Ngọc bị đánh mặt mũi bầm dập, ngọn lửa trong lòng Mai Thuỳ Hân bốc lên, cô chạy tới trước xe rồi hét lớn: “Ông là ba của Trịnh Thiên Ngọc? Sao ông có thể ra tay độc ác như vậy? Có phải ông điên rồi không? Làm gì có người ba nào đối xử với con trai mình như vậy!”
Người trong xe không nói gì.
Trên đầu Mai Thuỳ Hân lập tức có một cây súng.
“Dừng tay!” Trịnh Thiên Ngọc hét lên sau lưng Mai Thuỳ Hân, giọng hắn đã khàn đặc: “Các người dám động vào cô ấy thì tôi sẽ giết hết các người!”
“Được rồi, các người đi đi!” Bỗng người trong xe nói, coi như bỏ qua cho họ.
Xe nhanh chóng vút đi, trên đường lớn bây giờ chỉ còn lại hai người Mai Thuỳ Hân và Trịnh Thiên Ngọc, trận đấu súng kịch liệt vừa rồi dường như chưa hề xảy ra.
“Mai Thuỳ Hân!” Trịnh Thiên Ngọc gọi cô.
Mai Thuỳ Hân quay đầu lại, Trịnh Thiên Ngọc vẫn nằm trên đất, trên mặt xanh tím, khoé miệng còn có một vệt máu, tóc và quần áo đều rất hỗn loãn, cả người nhìn cực kỳ chật vật, trong mắt hắn lại là lửa giận, hét lên với cô: “Ai bảo cô xen vào chuyện người khác! Cô có biết vừa rồi rất nguy hiểm không?!”
“Anh!” Mai Thuỳ Hân vừa định nói hắn không biết lòng tốt của người khác thì hai mắt Trịnh Thiên Ngọc đã nhắm lại.
Mai Thuỳ Hân thầm kêu không ổn, nhào tới xem thì Trịnh Thiên ngọc đã hôn mê.
Bệnh viện St.
Louis.
Trước phòng cấp cứu, Mai Thuỳ Hân lo lắng đi qua đi lại, tay không khỏi nắm chặt quần áo.
Hôm nay đúng là chấn động lòng người.
Cô luôn cho rằng Trịnh Thiên Ngọc là một cậu chủ được nuông chiều từ nhỏ cho nên tính cách mới nóng nảy, ác nghiệt đó.
Không ngờ hắn lại có một người ba cực phẩm đến vậy.
Không có lý do gì lệnh cho thuộc hạ liều mạng đánh hắn, còn dùng súng chĩa vào đầu con trai mình.
Mai Thuỳ Hân cảm thấy cô đã gặp phải một gia đình điên cuồng.
“Cô Mai! Cô Mai!” Chú quản gia Lý dẫn theo một đám người làm vội vàng chạy tới.
Mai Thuỳ Hân vừa lấy điện thoại trên người Trịnh Thiên Ngọc gị cho ông ấy, không dám nói với ông cụ Trịnh, lo lắng anh lại sốt ruột xảy ra chuyện.
“Cô Mai, cậu chủ thế nào rồi? Rốt cuộc cậu chủ làm sao vậy?”
“Vẫn chưa biết nữa, đang cấp cứu.” Mai Thuỳ Hân liếc mắt nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt.
Trong lòng Mai Thuỳ Hân căng thẳng nói không ra lời.
Cô biết, Trịnh Thiên Ngọc bị đánh như vậy ít nhiều cũng có liên quan tới cô.
Nếu không phải vì bảo vệ cô thì hắn cũng không bị đánh thảm như vậy.
Khi hắn bị đánh lăn lộn trên đất vẫn nhớ đến cô, ra hiệu cho cô mau trốn.
Trong mắt là sự lo lắng và đau lòng không thể giả được.
Trong lòng Mai Thuỳ Hân giật mình.
Lẽ nào Trịnh Thiên Ngọc thật sự thích mình?
Đèn phòng cấp cứu vụt tắt.
Bác sĩ đi ra nói một tràng tiếng Anh với tốc độ vô cùng nhanh.
Mai Thuỳ Hân nghe được mơ hồ, chỉ đành dùng ánh mắt cầu cứ nhìn chú Lý .
“Gãy một cái xương sườn, những cái khác không có gì đáng ngại.” Chú Lý thở phào một hơi, nói với Mai Thuỳ Hân.
Trịnh Thiên Ngọc rất nhanh đã được đẩy ra, trong mũi cắm bình thở ô-xy, hai mắt nhắm nghiền, vết máu ở khoé miệng đã được bác sĩ lau đi.
Cho dù như vậy nhưng nhìn hắn vẫn vô cùng chật vật.
Trịnh Thiên Ngọc được đẩy vào phòng bệnh tốt nhất có đầy đủ thiết bị hiện đại.
Các trang thiết bị và đồ dùng trong này đều là loại cao cấp nhất, còn có bốn y tá ở trong phòng bệnh chăm sóc.
Mai Thuỳ Hân ngồi bên giường Trịnh Thiên Ngọc, trong lòng rối bời.
Trịnh Thiên Ngọc vẫn đang ngủ say, trên mặt chỗ nào cũng là vết thương, tóc cũng rối, mất đi không ít ánh hào quang anh tuấn.
Nhìn dáng vẻ này của Trịnh Thiên Ngọc, trong lòng Mai Thuỳ Hân cực kỳ sợ hãi.
Mọi hành vi hôm nay của hắn lại một lần nữa khiến cô chấn kinh, mọi chuyện dường như đang nói lên một điều: Trịnh Thiên Ngọc, thật sự thích cô.
Tay nắm chặt lấy váy, chiếc váy mấy trăm triệu lúc này đã bị tro bụi và vết máu làm cho bẩn thỉu.
Xưa nay Trịnh Thiên Ngọc chi tiền cho cô đều không bao giờ tiếc, cái gì cũng chọn thứ tốt nhất cho cô.
Cô luôn cho rằng đó chỉ là vì Trịnh Thiên Ngọc là kim chủ rộng rãi hào phóng, hắn tặng cô đồ chỉ vì tiền nhiều không có chỗ tiêu chứ không có ý nghĩa gì khác.
Bây giờ xem ra, hoàn toàn không phải như cô nghĩ.
Mai Thuỳ Hân nhức đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay.
Nếu Trịnh Thiên Ngọc động lòng với cô thì chuyện liền phức tạp rồi.
“Cô Mai, uống chút gì đi!” Chú Lý đưa cho Mai Thuỳ Hân một cốc trà chanh rồi nhìn Trịnh Thiên Ngọc trên giường: “Cô Mai, bên trong còn một chiếc giường, cô có thể vào đó ngủ một lát, trong thời gian ngắn cậu chủ chưa thể tỉnh lại ngay đâu.”
“Không sao, tôi không buồn ngủ.” Mai Thuỳ Hân nhẹ giọng cảm ơn.
Lúc này rồi, sao cô có thể ngủ được chứ? Cũng không phải lo lắng cho bệnh tình Trịnh Thiên Ngọc mà là hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cái đầu nhỏ của cô có chút không tiêu hoá được.
Người áo đen phách lối máu lạnh, ngài Trịnh thần bí âm trầm…
Nhà họ Trịnh không phải một tập đoàn lớn sao? Sao làm việc lại giống xã hội đen vậy?
Uống trà chanh chú Lý đưa tới, Mai Thuỳ Hân nhẹ giọng hỏi: “Ba của Trịnh Thên Ngọc là người thế nào?”
Dường như nghe thấy điều gì không nên nghe, sắc mặt chú Lý lập tức thay đổi, nghiêm túc nhìn Mai Thuỳ Hân rồi nói: “Cô Mai, lời không nên nói thì đừng bao giờ nói, để nó hết dần trong bụng cô là được rồi.”
…
Rốt cuộc là nhân vật thần bí gì? Vì sao nhắc đến ông ta cũng không được? Rốt cuộc nhà họ Trịnh có bí mật gì?
Mai Thuỳ Hân đoán mãi cũng không ra nên dứt khoát không nghĩ nữa.
Trên giường, ống tiêm truyền nước biển đang chậm rãi chảy nước xuống, Trịnh Thiên Ngọc an tĩnh ngủ mê man, đôi môi mỏng có hơi khô nứt.
Mai Thuỳ Hân dùng bông ngoáy tai thấm ướt bằng nước sôi để nguội, thấm lên môi hắn rồi dùng ngón tay khẽ vuốt lại mái tóc bù xù của hắn.
Trịnh Thiên Ngọc ngủ tới khi trời sáng mới tỉnh.
Đôi mắt đen thâm thuý âm u nhìn Mai Thuỳ Hân.
“Tỉnh rồi?” Mai Thuỳ Hân đang ngồi trên ghế trước giường lẳng lặng nhìn hắn.
“Ừm.” Trịnh Thiên Ngọc chống người muốn ngồi dậy nhưng bỗng đau đớn kêu lên một tiếng, bàn tay to lớn sờ lên ngực mình.
Thủ hạ của ba càng ngày càng tàn nhẫn!
“Anh bị gãy xương sườn, mấy ngày này tốt nhất nên nằm trên giường đừng cử động.” Mai Thuỳ Hân ấn cái nút trên giường để giường chậm rãi nâng lên cao.
“Đáng chết!” Trịnh Thiên Ngọc cau mày thấp giọng chửi mắng.
“Anh nằm ngủ thêm lát nữa đi!” Mai Thuỳ Hân nhỏ giọng nói với Trịnh Thiên Ngọc.
Mấy cô y tá chăm sóc bệnh nhân thay phiên nhau giờ phút này cũng không chống lại được cơn buồn ngủ nên đã ngủ thiếp trên ghế sofa bên ngoài.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Mai Thuỳ Hân tràn ngập vẻ mệt mỏi và tiều tuỵ, trông còn nghiêm trọng hơn sáng nay.
Điều này khiến Trịnh Thiên Ngọc rất không hài lòng.
“Mai Thuỳ Hân, đi ngủ!” Trịnh Thiên Ngọc thấp giọng gầm lên.
“Tôi không buồn ngủ.” Mai Thuỳ Hân rũ mắt xuống: “Tôi gọt táo cho anh nhé?”
“Bớt lải nhải! Đi ngủ!” Trịnh Thiên Ngọc càng thêm khó chịu rống lên, xương sườn trước ngực đã hơi đau.
Mai Thuỳ Hân vốn không để ý tới lời rống giận của hắn, cầm một quả táo bắt đầu gọt.
“Mai Thuỳ Hân! Cô coi lời nói của tôi là gió thổi bên tai đúng không?” Trịnh Thiên Ngọc nổi giận: “Cô muốn chết đúng không?”
Bây giờ người phụ nữ này càng ngày càng không nghe lời! Hoàn toàn không biết tốt xấu!
Khi hắn bị đánh, cô xông lên trước mặt ông già rồi gào thét.
Dù sao hắn cũng là con trai lão già, giáo huấn một chút thôi, sẽ không thật sự giết hắn.
Nhưng cô thì khác, nếu ông già thật sự bị cái miệng cô chọc giận thì cô có mười cái mạng nhỏ cũng không cược được.
Vốn Mai Thuỳ Hân không để ý cơn giận của Trịnh Thiên Ngọc, cô chăm chú gọt táo.
Trịnh Thiên Ngọc nhíu mày chặt hơn, đưa tay muốn kéo cô lại nhưng tay vừa cử động liền động đến ngực, hắn đau đớn kêu lên một tiếng.
Nghe thấy hắn kêu lên, Mai Thuỳ Hân dừng động tác trong tay lại, lo lắng nhìn hắn: “Đau lắm à? Tôi giúp anh gọi bác sĩ.”
“Không cần.” Giọng nói lạnh lùng.
Chút vết thương nhỏ này mà không chịu được, hắn có còn là Trịnh Thiên Ngọc không?
Hai người đều không nói gì nữa, Trịnh Thiên Ngọc cũng không đuổi cô đi nữa.
Trịnh Thiên Ngọc dựa nửa người vào giường, đôi mắt sâu thẳm nhìn Mai Thuỳ Hân gọt táo.
Cô yên lặng cúi đầu gọt táo, vẻ an tĩnh như thể người hôm nay xông ra hét với ông già không phải là cô…
“Mai Thuỳ Hân, lá gan của cô thật sự quá lớn.
Lại còn dám hét lên với lão già, cô có biết ông ta là nhân vật nào không?”
“Nhân vật thế nào? Ông chủ thần bí tập đoàn châu Âu sao?” Mai Thuỳ Hân hờ hững hỏi ngược lại.
Người phụ nữ này đúng là ngây thơ, chỉ có thể nhìn thấy vẻ ngoài của một vật.
Người chống đỡ cả nhà họ Trịnh sao có thể là người đơn giản như cô nghĩ.
“Ông ta làm việc hoàn toàn dựa vào tâm trạng, có lần một người vệ sĩ theo ông ta nhiều năm nói nhiều hơn vài lời liền bị ông ta nổ hai phát súng, bị liệt cả đời.” Giọng nói trầm thấp của Trịnh Thiên Ngọc vang lên, vô cùng húng thú nhìn chăm chú khuôn mặt cô, chờ đợi phản ứng của cô.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...