CHƯƠNG 103: TÌNH MẸ SÂU ĐẬM
Đột nhiên giống như có linh cảm từ trái tim, Mai Thùy Hân nghe thấy tiếng trẻ con khóc lớn.
Hình như Tiểu Tư Hàn đang khóc ở dưới lầu.
“Trịnh Thiên Ngọc! Anh là tên cầm thú! Con trai anh đang khóc ở dưới lầu! Anh vẫn còn lòng dạ làm loại chuyện như thế này!” Không biết vì sao nhưng tiếng khóc của Tiểu Tư Hàn khiến trái tim Mai Thùy Hân đau như cắt, liều mạng đẩy Trịnh Thiên Hàn.
Tư Hàn là tâm can bảo bối của Trịnh Thiên Ngọc.
Nghe thấy Tư Hàn đang khóc thì Trịnh Thiên Ngọc vội vàng dưng động tác lại, vểnh tai lên nghe cẩn thận.
Hình như đúng vậy! Ở dưới lầu chính xác có tiếng trẻ em khóc! Nhưng tiếng khóc này rất nhỏ, nếu như không nghe cẩn thận thì tuyệt đối sẽ không nghe thấy.
Hiệu quả cách âm của căn phòng này phải nói là cực kỳ tốt.
Trịnh Thiên Ngọc nhìn Mai Thùy Hân một cách kỳ lạ.
Tai của người phụ nữ này thế mà lại nhạy bén đến vậy!
Tiểu Tư Hàn cuối cùng xảy ra chuyện gì rồi? Không phải đang có bảo mẫu trông sao? Sao lại khóc đau lòng như vậy? Trịnh Thiên Ngọc đau lòng con trai, lập tức từ trên cơ thể Mai Thùy Hân lật người ngồi dậy, tùy tiện mặc một chiếc quần.
“Hôm nay tha cho cô trước! Đợi lát nữa sẽ quay lại trừng trị cô sau!” Trịnh Thiên Ngọc gian tà mà lại liếc Mai Thùy Hân rồi vội vàng bước xuống lầu.
Mai Thùy Hân tìm được mấy chiếc kim băng ở trên bàn trong phòng làm việc.
Cô kẹp lại vết rách ở trên váy rồi cũng xông xuống lầu.
Mặc dù là con trai của Trịnh Thiên Ngọc và người phụ nữ khác nhưng kỳ lạ thay, Mai Thùy Hân lại cực kỳ lo lặng bận tâm đứa trẻ này.
Có lẽ là đứa trẻ này có duyên với cô! Từ lần đầu gặp mặt đã thích rồi! Có lẽ là do quá nhớ nhung con gái của minh! Mai Thùy Hân chỉ có thể giải thích tâm lý của mình như vậy.
“Thìm Trần, sao lại là bà? Bảo mẫu đâu?” Trịnh Thiên Ngọc vừa xuống lầu thì thấy thím Trần và hai người giúp việc khác đang cố gắng dỗ đứa trẻ, nhưng lại không thấy bảo mẫu đâu.
Một người giúp việc trong tay cầm bình sữa nói: “Cậu chủ, bảo mẫu tạm thời có việc phải ra ngoài một chuyến.
Cậu chủ nhỏ có lẽ là đói rồi!”
“Đói rồi? Đói rồi thì cô không biết đút nó uống sữa sao?” Trịnh Thiên Ngọc thấy con trai thì đau lòng cực kỳ.
Nhận bình sữa từ tay của bảo mẫu rồi vụng về đút vào miệng của em bé.
Tên nhóc này lại không muốn uống.
Núm bình sữa vừa chạm đến miệng nó thì nó đã dùng lưỡi đẩy ra, sau đó oa oa khóc lớn.
Tiểu Tư Hàn khóc đau lòng như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã hơi tím tái rồi.
Trịnh Thiên Ngọc vừa đau lòng, nhắc chân đá Người làm đang đứng ở bên cạnh!
“Mấy người sao lại vô dụng như vậy! Thằng bé đói đến mức sữa cũng không chịu ăn nữa!” Tiểu Tư Hàn càng khóc càng tủi thân, dáng vẻ đó thật sự đáng thương vô cùng!
Nghe thấy Tiểu Tư Hàn khóc, Mai Thùy Hân không hiểu sao lại thấy ngực mình nhói đau, khó chịu giống như có tảng đá đè nặng vậy.
Mai Thùy Hân cúi đầu vừa nhìn thì thấy áo ở vùng ngực thế mà lại ướt rồi! Trong lòng Mai Thùy Hân giật mình, chằng lẽ đây là căng sữa trong truyền thuyết?
Cô vừa sinh con còn chưa đến hai tháng, quả thực có sữa mẹ!
Nghe thấy tiếng khóc của cục cưng, Mai Thùy Hân chỉ cảm thấy trái tim xoắn lại! Vội vàng bước đến bên người Trịnh Thiên Ngọc, vươn tay đón đứa trẻ qua: “Đưa đây, để tôi thử xem!”
Trịnh Thiên Ngọc tưởng rằng Mai Thùy Hân lại muốn dùng bình sữa đút Tư Hàn uống sữa nên không kiên nhẫn trừng cô: “Không chịu ăn! Vừa nãy chúng tôi đều đã thử qua rồi!”
Mai Thùy Hân cúi đầu nhìn cục cưng đang oa oa khóc lớn.
Khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên, khóe mắt còn chứa giọt nước mắt.
Nhìn có vẻ vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Mai Thùy Hân đau lòng cực kỳ.
Trầm giọng nói với Trịnh Thiên Ngọc: “Tôi vừa sinh con không lâu nên vẫn còn ít sữa.
Để tôi thử xem sau!”
Trịnh Thiên Ngọc kinh ngạc trợn tròn mắt: “Cô có sữa mẹ?” Thảo nào Hân đã gầy thành như này rồi mà bộ ngực vẫn đầy đặn như vậy! Hóa ra là có sữa.
Trịnh Thiên Ngọc yên tâm đặt cục cưng vào trong vòng tay của Mai Thùy Hân rồi khẽ quát với mấy người giúp việc: “Đều cút xuống cho tôi!”
Người làm vội vàng rời khỏi phòng khách.
Mai Thùy Hân ôm con đi lên lầu.
“Mai Thùy Hân, cô đi đâu vậy?”
“Tôi lên phòng trên lầu cho Tiểu Tư Hàn bú.” Mai Thùy Hân liếc mắt nhìn Trịnh Thiên Ngọc, chẳng lẽ tôi phải cho bú ở phòng khách?
“Cho ăn ở đây!” Trịnh Thiên Ngọc lại bắt đầu ra lệnh cho Mai Thùy Hân rồi.
Mai Thùy Hân vốn không để ý Trịnh Thiên Ngọc, cô vẫn bước lên lầu.
Trịnh Thiên Ngọc không còn cách nào khác, chỉ có thể theo sau cô lên lầu.
“Anh đừng đi theo tôi! Tôi cho cục cưng bú xong sẽ ôm nó xuống!” Mai Thùy Hân thật sự không hi vọng lúc cô cho con bú thì Trịnh Thiên Ngọc lại đứng ở bên nhìn.
Đôi mắt háo sắc của hắn, cô nghĩ thôi đã cảm thấy xấu hổ hoảng loạn.
“Không may cô ôm con trai tôi đi thì làm sao? Tôi phải ở bên cạnh giám sát cô!” Lý do của Trịnh Thiên Ngọc cực kỳ chính đáng.
Mai Thùy Hân không còn hơi sức đâu tranh cãi với hắn.
Cục cưng gần như biết có người sẽ cho nó bú nên khuôn mặt nhỏ tự động dựa gần vào lòng cô, cái miệng nhỏ còn tiến gần về phía ngực cô.
Trái tim của Mai Thùy Hân lúc đó mềm mại giống như nước mùa xuân vậy.
Cô yêu thương mà thơm lên đầu cục cưng rồi vội vàng lên lầu.
Nhìn thấy ánh mắt Mai Thùy Hân dịu dàng nhìn Tiểu Tư Hàn, lại dịu dàng như vậy mà thơm nhóc, Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên thấy lòng mình rất an tâm, rất hạnh phúc.
Giống như bọn họ là một gia định, mẹ đang cho con bú mà ba đang ở bên cạnh giúp đỡ.
Thực sự quá đáng tiếc rồi, nếu như đứa con này là con của hắn và Hân thì tốt biết bao! Trịnh Thiên Ngọc nghĩ một cách tiếc nuối.
Trịnh Thiên Ngọc bước đến cửa, đang chuẩn bị bước vào phòng thì rầm một tiếng, Mai Thùy Hân đã đóng cửa từ bên trong!
Trong tay Mai Thùy Hân có đứa trẻ nên Trịnh Thiên Ngọc sợ động đến đứa bé, không dám đẩy cửa quá mạnh.
Mai Thùy Hân lại nhân cơ hội này khóa cửa từ bên trong!
Sau khi khóa Trịnh Thiên Ngọc ở bên ngoài cửa thì Mai Thùy Hân thở ra, cuối cùng cũng có thể yên âm cho đứa bé bú rồi!
Đứa bé bú sữa rất ngon, có thể là đói quá rồi.
Cái miệng nhỏ không ngừng hút rồi nuốt nhanh xuống.
Mai Thùy Hân mỉm cười, tay nhẹ nhàng xoa đầu thằng nhóc: “Cục cưng, ăn từ từ thôi, còn rất nhiều nên đừng vội.
Ngoan nha…”
Cục cưng giống như nghe hiểu lời của Mai Thùy Hân vậy nên tốc độ quả thực chậm lại.
Thấy khuôn mặt nhỏ yên tĩnh của thằng bé thì mắt Mai Thùy Hân đột nhiên ướt.
Trong lòng cô bỗng tuôn ra tình mẹ sâu đậm.
Cô có một ý nghĩ rất to gan là trộm cục cưng này đi!
Đương nhiên, điều này là không thể.
Tiểu Tư Hàn là của quý của nhà họ Trịnh.
Có nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm như vậy, cô sao có thể âm thầm mang đứa bé này đi?
Trong lòng Mai Thùy Hân vừa hạnh phúc thỏa mãn vừa chán nản và đau khổ.
Nếu như con gái của cô vẫn còn sống thì nhất định sẽ đáng yêu như Tiểu Tư Hàn đi?
“Két!” Cửa đột nhiên mở ra! Trịnh Thiên Ngọc bước vào.
Mai Thùy Hân bị dọa sợ! Cô muốn hét lớn nhưng lại dọa sợ đứa bé ở trong lòng.
Chỉ có thể ép trầm giọng nói: “Anh sao lại vào đây!” Cô rõ ràng đã khóa cửa từ bên trong rồi!
Trịnh Thiên Ngọc nhếch mày, giương cao chìa khóa trong tay: “Đây là nhà tôi, cô còn muốn khóa tôi ở ngoài cửa sao?”
Ánh mắt của Trịnh Thiên Ngọc không khỏi nhìn về phía đứa bé.
Mai Thùy Hân xấu hổ đỏ mặt, vội vàng kéo áo lên muốn che ngực lại.
Kết quả là nhóc ở trong lòng không muốn.
Áo kéo cao rồi thì nhóc uống sữa sẽ không thoải mái nữa.
Nhóc lại phát ra tiếng rầm rì không hải lòng.
Mai Thùy Hân đau lòng cực kỳ, vội vàng kéo áo thấp xuống.
Trịnh Thiên Ngọc lại nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ hút sữa không ngừng của cục cưng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...