Lúc thím Trương và con gái Tiểu Lưu đem thức ăn tới bệnh viện, bên ngoài phòng phẫu thuật chỉ có mình Ôn Nhiên.
Thím lấy cơm từ trong túi giữ ấm ra, nhẹ nhàng nói: “Cô chủ, cậu chủ bảo tôi đem cơm cho cô, cô ăn một chút đi.”
Ánh mắt Ôn Nhiên có chút kinh ngạc, vừa nãy Mặc Tu Trần nói có chuyện phải ra ngoài, chính là để gọi thím Trương đem cơm tới sao?
Cô nhấc tay dụi dụi mắt, lắc đầu nói: “Thím Trương, cảm ơn thím. Cháu ăn không nổi, thím đem cho Mặc Tu Trần ăn đi!”
Anh đưa cô tới bệnh viện, cũng chưa ăn tối.
“Cô chủ, cậu chủ có chuyện phải đi làm rồi, cậu ấy dặn dò chúng tôi, nhất định phải khiến cô ăn một chút. Tôi ở cùng cậu chủ nhiều năm như vậy, chưa thấy cậu ấy quan tâm cô gái nào thế đâu, cô ít nhiều cũng ăn một tí đi.”
Ôn Nhiên thật sự không có khẩu vị, nhưng không chịu nổi thím Trương lải nhải, chỉ đành đồng ý. Ăn xong một bát cơm nhỏ cũng không biết cơm có mùi vị gì, lại uống thêm một bát canh.
***
Dường như Mặc Tu Trần đã căn chỉnh thời gian, đúng lúc phẫu thuật kết thúc thì anh quay lại.
Ôn Nhiên cảm ơn anh, anh cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn lướt qua bụng cô, sau đó nhíu nhẹ lông mày.
Vừa nãy thím Trương đã gọi điện báo cáo cho anh rồi, nói Ôn Nhiên chỉ ăn được có một bát cơm nhỏ. Chẳng trách cô gầy như vậy, chỗ cơm ấy, khác gì mèo đâu.
Một lát sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Cố Khải mặc bộ đồ phẫu thuật mệt mỏi đi ra ngoài, không chờ Ôn Nhiên mở miệng đã chủ động nói cho cô: “Phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân tạm thời không bị nguy hiểm tính mạng, nhưng vẫn giống trước đây, khi nào có thể tỉnh lại thì chưa biết được.”
Ánh mắt Ôn Nhiên kích động, tâm tình đang bị thắt chặt như vỡ òa, trái tim cũng dần chùng xuống.
Vẫn là lời nói ấy, một tuần trước, lúc Cố Khải nói với cô, cô cảm thấy vô cùng bi thương. Nhưng bây giờ, cô đã có thể bình tĩnh tiếp nhận nó. Thời khắc khó khăn nhất, anh trai cô cũng có thể trụ vững. Cô tin rằng, anh trai nhất định sẽ tỉnh lại.
Cô nhìn Cố Khải đầy cảm kích: “Cảm ơn anh, bác sĩ Cố.”
“Bệnh nhận đã được chuyển đến phòng giám sát ICU qua lối đi vô khuẩn rồi, cô có thể vào đó xem xem.”
Cố Khải gật đầu, ánh mắt hiện lên vài phần dịu dàng. Không biết tại sao, đối với người con gái mới quen mấy ngày này, anh ta có cảm xúc khó nói thành lời. Có lẽ là bởi vì, do tuổi tác của cô xấp xỉ với em gái của anh.
“Được.”
Ôn Nhiên cũng không quên người đàn ông bên cạnh, nói xong câu “Được”, lại quay đầu nói với Mặc Tu Trần: “Anh về trước đi, tối nay tôi ở đây chăm sóc anh trai.”
Mặc Tu Trần khẽ nhíu mày, môi mỏng mấp máy, giọng nói trầm thấp mang theo sự bá đạo không cho phép làm trái: “Nhiều nhất chỉ được nửa tiếng, anh ở phòng làm việc của Cố Khải đợi em.”
Ở đây có điều dưỡng, không cần cô phải túc trực chỗ này cả đêm.
Sắc mặt Ôn Nhiên biến đổi, muốn từ chối, nhưng lại nghĩ đến gì đó, cắn chặt môi, đem lời muốn nói nuốt xuống bụng, quay người đi nhanh đến phòng giám sát.
Nhìn Ôn Nhiên rời đi vội vã, Cố Khải híp híp mắt. Ánh mắt thăm dò nhìn chăm chăm khuôn mặt cao lãnh của Mặc Tu Trần, khóe miệng cong lên nghiền ngẫm một chút, ý tứ sâu xa: “Tu Trần, cậu không để người ta ở phòng bệnh chăm sóc anh trai, không phải là muốn động phòng hoa chúc chứ. Nếu tôi nhớ không nhầm thì Mặc Tu Trần vô sinh, là chuyện mà cả thành phố G đều biết.”
Mặc Tu Trần lạnh lùng liếc anh ta, hời hợt nói: “Đến phòng làm việc của cậu.”
Cố Khải nhướng mày, sảng khoái đồng ý: “Không vấn đề, nhưng việc đến phòng làm việc của mình, cậu phải giải thích rõ ràng, đây là đang chơi trò gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...