Mặc Tử Hiện lảo đảo đi tới trước ghế salon, sau đó ngồi xuống trên ghế, cầm lấy bình trả trên bàn rót một ly, tay anh ấy khẽ run run đưa ly trà lên miệng, trước mặt anh ấy hiện lên khuôn mặt của Ôn Nhiên, xua mãi không chịu biến mất.
Anh ấy phiền muộn nhíu mày, sau khi uống nước xong anh ấy cũng không đặt ly trà xuống, mà nắm thật chặt trong tay, ảnh mắt không biết do rượu hay do ghen tị mà trở nên ứng đỏ, anh ấy nghiến răng nghiên lợi nói: “Chắc chắn rằng bệnh tinh của anh ta không tốt, nếu anh ta khỏe mạnh thì nhất định sẽ lưu lại chút dấu vết trên người Ôn Nhiên.”
Dựa theo sự thù hận mà Mặc Tu Trần dành cho anh ấy thị chắc chắn dù có gì anh cũng phải lưu lại một dấu hôn trên cổ Ôn Nhiên để kích thích Mặc Tử Hiên mới đúng.
Tiểu Văn Khanh lại không đồng ý với cách giải thích của anh ấy, bà ta ngồi xuống bên cạnh anh ấy, nói ra suy nghĩ của mình: “Meę cảm thấy không phải như thế đâu. Nếu Mặc Tu Trần muốn che giấu bệnh tình của minh thi chắc chắn cậu ta có âm mưu gì đó. Từ Hiên, bây giờ thực lực của Mặc Tu Trần ở công ty càng lúc càng lớn mạnh, nếu con không chịu tiếp tục cố gắng thì toàn bộ tập đoàn MS sẽ rơi vào tay của cậu ta đấy”
“Con không quan tâm đến tập đoàn, con chỉ muốn Ôn Nhiên mà thôi.”
Mặc Tử Hiên ném mạnh ly trà nhỏ xuống đất, giơ tay xoa trán. Ngày thường anh ấy cũng không thich uống rượu, nếu không phải vì anh ấy đang cảm thấy đau khổ thì cho dù có thế nào anh ấy cũng không uống rượu.
“Sao con lại không có triển vọng như thế chử. Nếu con có được cả tập đoàn thì đừng nói tới Ôn Nhiên mà con có muốn mười tám cô cũng không thành vấn đề. Thế nhưng nếu con để tập đoàn rơi vào tay Mặc Tu Trần thì đừng nói tới Ôn Nhiên mà chúng ta cũng không thể ở lại thành phố G này đâu.”
Anh mắt Tiểu Văn Khanh hiện lên vẻ lạnh lùng, bà ta không dám xem thường Mặc Tu Trần. Đã nhiều năm như thế mà bà ta vẫn không có cách nào để diệt trừ Mặc Tu Trần, vì thế sao bà ta dám xem thường chu?
Hơn nữa, với sự thông minh và mưu mẹo của Mặc Tù Trần thi e rằng anh đều biết rõ mọi chuyện…
Nghĩ tới đây, trên mặt bà ta hiện lên vẻ nham hiểm, bà ta sẽ không bao giờ để Mặc Tu Trần được nhu ý, nhất định phải ra tay trước để chiếm được lợi thế.
Mặc Tử Hiên nghe thấy lời nói của Tiểu Văn Khanh, cả người anh ấy rơi vào trầm tư, dường như đang suy nghĩ xem lời bà ta nói có đúng hay không. Tiểu Văn Khanh thấy thế lại nói: “Việc bây giờ con phải làm chỉnh là mau chóng sinh cháu trai cho bố, Chu Lâm và con cũng đã ngủ cùng nhau rồi, nói không chung trong bụng con bé cũng đã có dòng màu của con. Cuối tuần này, con hãy mời con bé tới nhà ăn cơm đi…”
Mặc Tử Hiện đang củi đầu đột nhiên ngẩng lên, anh ấy muốn phản bác lại thế nhưng khi anh ấy vừa mở miệng muốn nói thì lại lại bị Tiểu Van Khanh phản bác lại.
“Con đừng có từ chối vội như thế. Mẹ sẽ không buộc con phải cưới Chu Lâm đâu, nếu con muốn cưới Ôn Nhiên thì mẹ sẽ giúp con lấy được con bé, Còn việc Mặc Tu Trấn có giả vờ bị bệnh hay không thì chờ tới cuối tuần sẽ có câu trả lời.”
Nói xong những lời này, khóe miệng Tiểu Văn Khanh hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, nơi này là địa bàn của bà ta, vi thế bà ta muốn cho mọi người xem một vở kịch hay.
Mặc Tử Hiên nhìn chằm chằm nụ cười lạnh trên khóe miệng bà ta, liền tỉnh rượu, nghi ngờ lên tiếng hỏi: “Mẹ muốn làm gi?”
Nụ cười lạnh lùng trên khóe miệng Tiểu Văn Khanh nhanh chóng đổi thành nụ cười ôn nhu, nói: “Mẹ sẽ giúp con lấy được Ôn Nhiên. Vì thế mẹ sẽ để Mặc Tu Trần ở cùng người phụ nữ khác, cải người có tên Trình Giai kia không phải ân nhân cứu mạng của cậu ta sao? Lần này mẹ sẽ sắp xếp cho cậu ta cửu Trình Giai.”
Mặc Tử Hiên là vi bị bỏ thuốc mới lên giường với Chu Lâm, vì thế ý của Tiểu Văn Khanh anh ấy nghe một cái là hiều ngay, sắc mặt anh ấy nhanh chóng thay đổi, lên tiếng phàn bác: “Con không đồng ý, mẹ muốn bỏ thuốc Trình Giai sao? Sao Mặc Tu Trần có thể bỏ qua chứ? Mẹ à, con biết mẹ hận Mặc Tu Trần, như nếu anh ta không cướp mất Ôn Nhiên thi con đồng ý chung sống hòa bình với anh ta.”
Nói bóng nói gió như thế cũng chỉ muốn nói rằng anh ấy không hy vọng bà ta sẽ làm thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...