Ngược lại với sự căng thẳng của cô, Mặc Tu Trần lại bình tĩnh đến lạ.
Cô đến ngày, nên anh cũng không dám có suy nghĩ gi, ôm cô cũng bởi vi cải cảm giác này rất tốt.
Cô vùi đầu vào ngực anh, hơi thở khẽ chạm vào ngực anh như cánh hoa mộc lan, tóc cô tỏa ra hương thơm dịu nhẹ cùng với mùi cơ thế nhàn nhạt trên người cô len lỏi vào khứu giác của anh, lan tỏa đến từng tế bảo mà bấy lâu nay chỉ trải qua lạnh lẽo vào cô đơn của anh, mềm mại và ấm áp từng chút xuyên thấu, lắp đầy trái tim anh.
Anh đột nhiên nhận ra tại sao những ngày qua đi công tác, mình lại muốn rút ngắn hành trình để nhanh nhanh trở về.
Khóe miệng anh nhếch lên khẽ cười, lòng bàn tay anh ôm lấy eo cô hơi siết chặt, âm thanh nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu cô: “Thà lòng chút đi, anh cũng đầu có ăn thịt em.”
“Em không quen!”
Giọng nói của Ôn Nhiên từ trong lòng ngực của anh vang lên, có chút cứng ngắc không tự nhiên.
“Vậy từ bây giờ em bắt đầu làm quen, nếu như ngủ không được thì ngày mai không cần phải đi làm nữa.”
Mặc Tu Trần nhịn cười, câu nói cuối cùng mang theo hàm ý cảnh cáo,
Ôn Nhiên cau mày nhưng lại không biết phản bác như thế nào, chỉ đành im lặng kháng nghị.
Nhà họ Mặc.
Mặc Từ Hiên bước vào phòng khách, giày cũng không cởi ra mà trực tiếp đi thằng đến cầu thang. Anh ta đã chếnh choáng men say, liếc nhìn thấy Tiểu Văn Khanh đang chờ ở ghế sofa cũng không thèm để ý tới.
“Từ Hiên, không phải mẹ đã dặn con về sớm sao, sao lại đi uống say thế này?”
Tiểu Văn Khanh cau mày, ở đầu cầu thang đuổi theo Mặc Tử Hiên, không vui chất vấn.
Mặc Tử Hiên quay đầu hất cách tay của bà đang diu minh ra, châm chọc nói: “Ngoài uống rượu ra thì con còn có thể làm gì chú?”
Tiểu Văn Khanh bị anh ta hất tay ra, sắc mặt liền biến đổi, nghĩ đến gì đó liền đè nén khó chịu trong lòng, trầm giọng hỏi: “Không phải mẹ đã bảo con gọi điện cho Chu Lâm sao? Tử Hiên, con không thể chỉ vì một đứa con gái là Ôn Nhiên mà phả hoại cả đời được, cô ta đã là vợ của Mặc Tu Trần rồi…”
“Đứng nhắc đến Mặc Tụ Trần với con, anh ta căn bản không phải là đàn ông. Anh ra chính là CỐ ý báo thù con, biết con yêu Nhiên Nhiên nên mới cướp cô ấy đi, con nhất định sẽ mang cô ấy trở về…”
Mặc Tử Hiên đột nhiên tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Văn Khanh, bà không thể biết được trong lòng anh ta đau khổ như thế nào.
“Con nói nhỏ thôi, cũng may bố con vẫn chưa về, nếu như để ông ấy nhìn thấy con say khướt như thế này, chắc chắn lại mắng con cho mà xem.”
Tiểu Vãn Khanh thấp giọng khiển trách lại quay đầu ngóng nhìn ra ngoài cửa. Bây giờ là mười một giờ, Mặc Kinh Đảng cũng nên trở về rồi.
Bà dịu Mặc Tử Hiên lên lầu đi về phòng anh ta mới nói: “Trước kia mẹ Cứ nghĩ Mặc Tu Trần thực sự bị bệnh, nhưng bây giờ, tự nhiên mẹ cảm thấy, rất có thể nó đang giấu mọi người, có lẽ nó căn bản không hề bị bệnh gì hết.”
Hai chân Mặc Tử Hiên mềm nhũn, thân thể đâm trúng tấm cửa bịch một tiếng, Tiểu Văn Khanh vội vàng tới đỡ anh ta, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận một chút.”
Mặc Tử Hiên sắc mặt tối sầm, lại nhớ tới cảnh tượng lúc chiều mình nhin thấy. Không biết Mặc Tu Trần đang cố tình làm thế chominh xem hay là anh ta thật sự có tình cảm với Ôn Nhiên. Trong đầu anh ta lại hiện ra cảnh Mặc Tu Trần hôn Ôn Nhiên, cảnh tượng cô bị Mặc Tu Trần đẻ dưới thân Sự đố kỵ trong lòng như ngon lửa hừng hực, nóng nảy truyền lên não, vội vàng hét lên: “Không thể nào. Mặc Tu Trần sao có thể không bị bệnh được.”
Mặc Tu Trần làm sao lại không có bệnh cơ chứ, hồi đó đã được các chuyên gia hội chẩn, vì lý do này, chính anh ta cũng suy sụp, trầm cảm suốt hai năm…
Nhìn thấy anh ta bị kích động, Tiểu Văn Khanh nhanh chóng an ủi lại:
“Con trai, con đừng kích động, mẹ chỉ đoán thế thôi, vẫn chưa xác nhận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...