Vẫn không có tin tức gì của Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất, bọn họ đã xuất hiện ở thành phó B một thời gian rồi không biết đã trốn đi đâu.
Càng đến gần tết âm lịch, Mặc Tu Trần lại càng cẩn thận hơn, dựa trên sự hiểu biết của anh về Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất, không biết bọn họ sẽ làm gì vào lễ hội năm nay.
“Em cũng không nhớ nổi muốn mua cái gì, nếu không thì lát nữa nếu chúng ta thấy thứ gì liền mua cái đó, còn nếu không đụng phải đồ yêu thích thì khỏi phải mua.”
Đã lâu lắm rồi Ôn Nhiên không đi mua sắm như thế này, huống chỉ là còn được Mặc Tu Trần đi cùng với mình, cô vừa nhảy nhót vừa vui vẻ.
Cô lắm lét nhìn trái nhìn phải, con phố này đang bày bán đồ Tết hết sức náo nhiệt.
Cho dù không mua sắm gì thì ra ngoài dạo phó, tận hưởng hương vị năm mới như này cũng rất vui.
Khóe miệng Mặc Tu Trần cong lên thành một độ cong hoàn mỹ, ánh mắt dịu dàng nhìn nụ cười trong trẻo Ôn Nhiên: “Được, chiều nay do em quyết định, muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.”
*Tu Tràn, anh thật tốt!”
Ôn Nhiên cười híp mắt, chỉ vào cửa hàng viết câu đối xuân phía trước, nói: “Chúng ta đến đó xem chút đi, Tu Trần, anh có biết viết thư pháp bằng bút lông không?”
Chữ viết bằng bút máy của Mặc Tu Trần rất đẹp, vừa mạnh mẽ có lực, vừa khí phách lại không mắt nét thanh nhã, cô không biết liệu anh có thể viết chữ bằng bút lông được không.
Mặc Tu Trần nhìn theo hướng ngón tay của cô chỉ, một cụ già ngồi ở bàn trước cửa hàng đang viết câu đối xuân, trong mắt anh tràn đầy ý cười: “Nhiên Nhiên, em muốn xem anh viết thư pháp à?”
“Nếu anh biết viết.”
Ôn Nhiên tinh nghịch chớp mắt, chọc cho Mặc Tu Trần bật cười: “Được, chỉ là néu chữ anh viết khiến em hài lòng thì có phần thưởng gì không?”
Ôn Nhiên giật mình, sững sờ trước nụ cười đẹp trai quyến rũ của Mặc Tu Trần, thấy mọi người xung quanh đang nhìn về phía bọn họ, cô hỏi nhỏ: “Anh muốn thưởng gì?”
Ánh mắt Mặc Tu Trần thoáng qua một tia tính toán, nụ cười nơi khóe miệng mang theo ba phần không đàng hoàng, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Đêm nay, em trên anh dưới!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nhiên lập tức đỏ bừng.
Cô không biết là do hơi nóng phả vào bên tai hay là vì sự ám chỉ và mập mờ trong lời nói của anh khiến nhịp tim của cô bị rối loạn, Ôn Nhiên hung hăng trừng Mặc Tu Trần, mím chặt cái miệng nhỏ mặc kệ anh.
“Nhiên Nhiên, em còn muốn xem anh viết nữa không?”
Mặc Tu Trần mỉm cười vui sướng, cho dù Ôn Nhiên có biểu cảm gì anh đều thích, ánh mắt sâu sắc nhìn cô tràn đây ý cười.
“Thế thì phải khiến em hài lòng mới tính.”
Ôn Nhiên không chịu yếu thế, hất cằm lên như một nữ hoàng.
“Được!
Mặc Tu Trần thoải mái đồng ý, kéo cô bước máy bước đến trước cửa hàng kia, nói với những người đang vây xung quanh bàn: “Xin nhường đường một chút!”
Sự thật đã chứng minh đẹp trai có rất nhiều lợi ích.
Hai người Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đều là trai tài gái sắc, cho dù không nói lời nào cũng toát lên hơi thở cao quý, thanh nhã, những người khác vừa thấy bọn họ liền sôi nổi nhường ra một con đường.
Ông cụ trước bàn vừa viết xong một cặp câu đối, ngắng đầu lên nhìn thấy Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên, trong mắt lóe lên một tia sáng, cười hỏi: “Chủ tịch Mặc, bà Mặc, hai người cũng muốn viết câu đối à?”
Ôn Noãn lập tức ngạc nhiên, thế mà ông cụ này lại biết bọn họ.
Mặc Tu Trần cười nói: “Cụ ông, tôi muốn mượn giấy bút và mực của ông tự mình viết một câu đối, giá tiền cứ dựa theo quy củ của nơi này.”
Vốn dĩ những người xung quanh không biết Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên, chẳng qua bọn họ chỉ cảm thấy hai người này khá quen thuộc, lúc này nghe ông cụ nói đến mới ào ào bàn tán, có người còn nói: “Bọn họ chính là vợ chồng chủ tịch tập đoàn MS, lần trước tôi đã nhìn thấy họ trên TV, nhìn ở ngoài đẹp hơn nhiều.”
Ánh mắt sáng ngời có thần của ông cụ quét qua Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên, mỉm cười đứng lên, nhường vị trí cho anh: “Chủ tịch Mặc, xin cứ tự nhiên!”
Mặc Tu Trần nhận bút lông ông ấy đưa: “Cụ ông không cần đứng lên đâu, tôi không ngồi, đứng viết là được.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...