Có Khải liền ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo, cong khoé miệng nhìn Ôn Nhiên, bày ra vẻ mặt nếu cô không giúp anh ấy tìm bạn gái anh ấy sẽ không kết hôn.
“Nhiên Nhiên đã hứa với tôi trước rồi, muốn giúp cũng phải giúp tôi tìm trước, đúng không Nhiên Nhiên.”
Ôn Cẩm đè nén những cảm xúc trong lòng, cười tiếp lời.
Tiếng tin nhắn vang lên, giữa hai lông mày của Ôn Nhiên hiện lên một tia nghi hoặc, cô lấy điện thoại ra, trên mặt chợt nở một nụ cười, đọc tin nhắn.
“Ai gửi tin nhắn cho em thế?”
Có Khải quay đầu lại nhìn.
“Là Đàm Mục, anh ấy nói bây giờ anh ấy đang ở trên cao nguyên Thanh Tạng, không có quà tặng, nên chỉ chúc mừng sinh nhật em thôi.”
Ôn Nhiên nói về nội dung tin nhắn của anh ấy, Cố Khải cong môi: “Anh chàng Đàm Mục này cũng lười quá đấy, có gọi điện thoại thôi cũng không thèm gọi.
Lần sau cậu ấy quay lại, anh giúp em bắt chẹt cậu ấy một khoản.”
xk* Mười hai giờ trưa, Mặc Tu Trần đến đón Ôn Nhiên đi ăn cơm.
Nhìn thấy mọi người ở trong phòng, lông mày ưa nhìn không khỏi khế nhíu lại: “Mọi người đều ở đây?”
Có Khải và Ôn Cẩm nhìn nhau: “Tất nhiên, hôm nay là sinh nhật của Nhiên Nhiên.
Là anh trai của cô ấy, chúng tôi trải qua ngày sinh nhật cùng cô ấy là điều đương nhiên.”
“Tu Trần, cậu xem đi, cậu không cho tôi đi theo, không phải ở đây vẫn còn có bóng đèn đấy à!”
Phía sau, Lạc Hạo Phong với đôi chân thon thả bước vào, kèm theo một nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt điển trai.
“Trưa hôm nay tôi chỉ muốn mời một mình Nhiên Nhiên đi ăn, cô ấy cũng không có thời gian ở cùng mọi người, muốn tổ chức sinh nhật cho cô ấy thì đợi buổi tối đi!”
Mặc Tu Trần bước tới, vươn tay ôm lấy eo Ôn Nhiên, ôm cô vào lòng.
Ở trước mặt mọi người, động tác của anh rất tự nhiên khiến Ôn Nhiên đỏ mặt.
“Mặc Tu Trần, ở đây có rất nhiều bóng đèn đấy nhé, anh và Nhiên Nhiên muốn thể hiện tình cảm thì chờ về nhà hãng thể hiện chớ.”
Trên giường bệnh, Bạch Tiểu Tiểu cũng tham gia vào cuộc dẹp loạn, anh đang muốn tra tấn bọn độc thân này đến chết sao?
Cô ấy không nói còn tốt, cô ấy vừa nói lời này xong, Mặc Tu Trần mặt dày càng táo bạo hơn, anh cúi, ghé vào trán Ôn Nhiên đặt xuống một nụ hôn, chậm rãi phun ra một câu: “Các cậu có thể nhắm mắt lại.”.
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
“Đúng là không biết xấu hồ!”
Lạc Hạo Phong hét lên, nhìn về phía Cố Khải và Ôn Cảm, xấu xa nói: “Nếu cậu đã không để ý đến mấy cái bóng đèn này, cũng rất thích cho người ta xem.
Vậy buổi trưa hôm nay chúng tôi không đi theo cậu thì thấy có lỗi quá, đúng không!”
“Tôi cũng đi.”
Bạch Tiểu Tiểu giơ tay lên cao, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy hứng khỏi.
Ôn Nhiên quở trách liếc nhìn Mặc Tu Trần ở bên cạnh, bây giờ thì hay rồi, những cái bóng đèn này không thể lay chuyển được nữa.
“Nhiên Nhiên, cậu đầy tớ.”
Bạch Tiểu Tiểu đảo mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Ôn Nhiên.
“Không được, hôm nay là sinh nhật Nhiên Nhiên, cô ấy không được làm gì cả, các cậu muốn đi theo thì tự nghĩ cách đi.
Nhiên Nhiên, chúng ta đi.”
Mặc Tu Trần ôm chặt lấy Ôn Nhiên, cũng không thèm quan tâm Bạch Tiểu Tiểu vì ai mà bị thương, nói xong anh liền ôm Ôn Nhiên đi về phía cửa.
“Anh Ôn!”
Bạch Tiểu Tiểu đáng thương nhìn Ôn Cẩm.
“Bản thân anh cũng là bệnh nhân, anh có lòng nhưng bất lực.
Tôi đi trước, hai người các cậu đầy Tiểu Tiểu đi theo Sau.”
Ôn Cảm có chỗ nào giống một bệnh nhân chứ, hai người khỏe mạnh này còn chưa rời đi, anh ấy đã rời đi trước.
“Hạo Phong, cậu là ky mã của Bạch Tiểu Tiểu, bây giờ cậu nên biểu hiện rồi đấy.”
Có Khải nhìn Ôn Cẩm đang rời đi, anh vẫn đứng yên.
Khoé miệng Lạc Hạo Phong co giật, phản ứng cực kỳ nhanh chóng: “Bây giờ không phải ở trường đua ngựa mà là bệnh viện, cậu là bác sĩ chữa trị chính, không phải có trách nhiệm và nghĩa vụ hơn tôi sao? Tiểu Tiểu, để Cố Khải đẩy cô, tôi đuổi theo Tu Trần và Ôn Nhiên, không để cho bọn họ chạy thoát.”
Lời anh ấy vừa dứt, bóng dáng liền biến mắt ở cửa.
xk& Bên ngoài bệnh viện, Mặc Tu Trần muốn loại bỏ những cái đuôi đó, nhưng Ôn Nhiên lại không đồng ý, cô nói Tiểu Tiểu cũng đi theo.
“Nhiên Nhiên, buổi tối bọn họ có thể tham gia tiệc sinh nhật em sau mà.”
Mặc Tu Trần liếc mắt nhìn ra ngoài cửa số xe, tốc độ của Ôn Cẩm chậm lại, cách xe của bọn họ còn có mấy mét, Lạc Hạo Phong vừa từ trong bệnh viện đi ra.
Ôn Nhiên mỉm cười, đưa bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to của anh, giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Buỏi chiều em đến công ty cùng anh, buổi tối, sau khi về nhà anh lại cùng em trải qua sinh nhật cũng chưa muộn mà.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...