Vừa rồi anh ấy còn mặc kệ Mặc Tu Trần, lúc này anh ấy mới bắt đầu tính toán nợ cũ.
Mặc Tu Trần không phản bác: “Khôn làm cột cái, dại làm cột con.
Đi đi, vất vả thêm nửa tháng nữa tôi sẽ cho cậu nghỉ phép.”
“Tôi cũng muốn đình công!”
Lạc Hạo Phong không làm nữa, nửa tháng, nghĩa là anh ấy không có ngày cuối tuần.
“Cuối tuần này là sinh nhật Nhiên Nhiên, đến lúc đó cậu không cần mua quà sinh nhật đâu.
Chỉ cần mang theo cái miệng là được, néu cậu có hồng nhan tri kỷ thì cũng có thể đưa đi cùng.”
Lời nói của Mặc Tu Trần bị Lạc Hạo Phong khinh bỉ: “Cậu còn nói cậu đối xử với Ôn Nhiên rất tốt, kết quả là ngay cả sinh nhật cô ấy mà cậu còn muốn lợi dụng.”
“Đây không phải là lợi dụng, nếu không thì cuối tuần cậu nghỉ, Nhiên Nhiên muốn quà gì cậu cũng sẽ đáp ứng, được không?”
Đôi mắt dài và hẹp của Mặc Tu Trần chứa đựng nụ cười tính toán, khóe miệng cong lên một đường vòng cung nhạt, giống như đang sốt ruột chờ Lạc Hạo Phong cắn câu.
“Tôi, tăng cat”
Lạc Hạo Phong nhìn chằm chằm nụ cười xấu xa của anh một lúc, cuối cùng anh áy lựa chọn tăng ca.
Nếu Ôn Nhiên đưa ra yêu cầu quá đáng mà anh ấy không thể đáp ứng được, thì anh ấy cũng sẽ là người chịu thiệt thòi nhát.
Tăng ca, chẳng phải chỉ không được nghỉ ngơi sao?
Còn tốt hơn là bị con cáo lòng dạ đen tối này tính toán.
“Ok, nhất trí!”
Mặc Tu Trần dựa vào ghé, rất hài lòng với câu trả lời của anh ấy.
Lạc Hạo Phong phát hiện mình vẫn bị anh lừa, có thể vừa rồi anh không hề thật sự muốn Ôn Nhiên làm ra chuyện khiến anh ấy khó xử, mà chỉ đang đợi anh ấy tự nguyện đồng ý tăng ca.
Người đàn ông lòng dạ xấu xa này, anh ấy hung hăng trừng mắt nhìn anh, chửi một câu “Đồ cáo già nghìn năm”, sau đó mới miễn cưỡng rời đi.
Ôn Nhiên nhìn bộ dạng của Lạc Hạo Phong rời đi, cô không nhịn được bật cười.
“Tu Trần, anh bóc lột Lạc Hạo Phong như này, liệu anh ấy có bỏ chạy và không quay lại giống như Đàm Mục không?”
Mặc Tu Trần cười tự tin: “Không đâu.”
Đàm Mục bỏ đi không phải vì không chịu nổi sự bóc lột của anh, mà vì anh ấy thích người phụ nữ mà anh ấy không nên thích, nên anh ấy mới quyết định ra đi.
Nếu một ngày nào đó tập đoàn MS cần anh ấy, Mặc Tu Trần cần anh ấy, anh ấy sẽ trở lại ngay lập tức.
Về vấn đề này, Đàm Mục không nói ra nhưng Mặc Tu Trần lại vô cùng rõ ràng.
“Vừa rồi anh nói để Lạc Hạo Phong đưa hồng nhan tri kỷ đi cùng, ai nói anh ấy có bạn gái thế?”
Ôn Nhiên tò mò hỏi, ánh mắt mọng nước nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần.
Trong công ty, không phải không có chỗ làm văn phòng cho Ôn Nhiên làm việc, trên thực tế chỉ cần Mặc Tu Trần muốn, anh hoàn toàn có thể bố trí một văn phòng thoải mái cho cô.
Tuy nhiên, anh lại đưa cô vào văn phòng của mình, từng giây từng phút anh đều có thể nhìn thấy cô.
Cho dù công việc có bận rộn hay khó khăn đến đâu, khi anh vừa ngẳắng đầu lên, chỉ cần nhìn thấy người trong lòng ngồi cách đó không xa anh sẽ bình tĩnh lại.
“Không có, máy ngày nay cậu ấy bận việc công ty, buổi tối lại đi xã giao nhiêu, không có thời gian đi tìm bạn gái.” Mặc Tu Trần nhẹ nhàng giải thích, anh chỉ tùy ý nói như vậy thôi.
.
Đọc truyện hay tại == TRЦмt rцуen. ==
“Anh giao một dự án lớn như vậy cho Mặc Tử Hiên, nếu anh ta làm hỏng thì phải làm sao?”
Ôn Nhiên nhớ tới những gì bọn họ vừa nói, trong lòng cô có chút lo lắng.
Tuy rằng Mặc Tử Hiên không phải là kẻ bắt tài, nhưng vụ bê bối mấy ngày trước của anh ta vẫn còn ảnh hưởng.
Hơn nữa, bây giờ anh ta hận Mặc Tu Trần đến tận xương tủy, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc tranh giành quyền lợi.
Cô không biết tại sao trong tình huống này, Mặc Tu Trần lại muốn Mặc Tử Hiên phụ trách một dự án quan trọng như vậy.
“Nếu không để cậu ta phụ trách những dự án quan trọng, cậu ta sẽ không có cơ hội để mắc sai lầm chí mạng.”
Trong mắt Mặc Tu Trần hiện lên một tia lạnh lùng, anh không quên Mặc Tử Hiên đã suýt làm tổn thương Nhiên Nhiên của anh.
Chính vì dự án này đối với công ty rất quan trọng, mà Mặc Tử Hiên lại một lòng muốn phụ trách nên anh đã để anh ta làm theo ý mình.
Anh đợi lần này Mặc Tử Hiên phạm phải sai lầm, như vậy ông già có muốn bảo vệ anh ta nữa thì cũng không bảo vệ nỗi.
Ôn Nhiên không có nhìn nhằm sự lạnh lẽo ở trong mắt Mặc Tu Trần, trong lòng cô đau nhói, cô biết anh vẫn đang nghĩ đến chuyện lần trước.
Cô mím môi, rời khỏi vị trí của mình, đi đến trước mặt anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, nói: “Tu Trần, chuyện đó em đã quên rồi.
Anh cũng đừng nhớ nữa, em không muốn anh vì chuyện đó mà cảm thấy khó chịu.”
Trong lòng Mặc Tu Trần ấm áp, anh kéo cô ngồi lên đùi, hai tay ôm lấy cô: “Anh sẽ không bao giờ quên những người đã làm tổn thương em.
Nhiên Nhiên, em đến xem cái này đi.”
“Đây là gì?”
Ôn Nhiên kinh ngạc hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...