“Thế tai nạn công trình kia chám dứt ở đây sao?”
Tiêu Văn Khanh suy nghĩ một hồi, cảm thấy Ngô Thiên Nhất nói rất có lý, bà ta mon men tập đoàn nhiều năm như thế không thể đến phút chót liền rơi vào tay Mặc Tu Trần, bản thân thì như một con chó nhà có tang.
Ngô Thiên Nhất thu lại vẻ kích động, lạnh nhạt nói: “Trước tiên cứ như vậy đã, giáo sư Phó bên kia sẽ có sắp xếp khác, kịch hay mới mở màn, tiếp theo Mặc Tu Trần nhất định sẽ luống cuống tay chân.
Về phần đám người Đàm Mục và Lạc Hạo Phong, anh sẽ suy nghĩ thật kỹ cách đối phó với bọn họ.”
*Nếu có thể chia rẽ quan hệ giữa bọn họ, cho dù không khiến bọn họ chém giết lẫn nhau thì ít nhất cũng khiến bọn họ không giúp đỡ Mặc Tu Trần nữa, như vậy khi chúng ta đối phó Mặc Tu Trần sẽ dễ dàng hơn một chút.”
Tiêu Văn Khanh trầm tư suy nghĩ một hồi liền nói ra suy nghĩ của mình.
Trên mặt Ngô Thiên Nhất thoáng qua một nụ cười lạnh lẽo: “Văn Khanh, biện pháp này của em không tệ lắm, mỗi người bọn họ cũng không phải không có nhược điểm, giống như Mặc Tu Trần, nhược điểm của cậu ta là Ôn Nhiên, về phần ba người Lạc Hạo Phong, Đàm Mục và Cố Khải, chúng ta thăm dò điểm yếu của bọn họ là gì trước.”
“Không phải lần trước anh sai người điều tra thân thế của Ôn Nhiên sao, kết quả thế nào rồi?”
Tiêu Văn Khanh chợt nhớ tới, đã lâu như vậy cũng không thấy Ngô Thiên Nhất nhắc đến.
“Đừng nói nữa, cơ bản chẳng có bắt cứ tin tức có tác dụng nào, chắc chắn đã bị người của Mặc Tu Trần xóa sạch hết rồi, muốn biết cặn kẽ thì phải hỏi Chu Lâm.”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Ngô Thiên Nhất trở nên lạnh lẽo hơn.
Người của ông ta điều tra hồi lâu nhưng chẳng tra ra được cái gì.
“Chu Lâm? Nhưng chúng ta không biết bây giờ cô ta đang ở đâu mà?”
Tiêu Văn Khanh nhíu mày, Chu Lâm được người của Mặc Tu Trần và Ôn Cẩm sắp xếp ra nước ngoài, hiện tại không biết cô ta đã đi nơi nào.
Trong lòng Ngô Thiên Nhất nảy ra một kế: “Anh có biện pháp tìm Chu Lâm về đây, hiện tại chúng ta cần phải lợi dụng tất cả người và những thứ có thể sử dụng đi đối phó với Mặc Tu Trần.”
“Hay là trực tiếp bắt Ôn Nhiên tới đây thì sao?”
Tiêu Văn Khanh vừa nói xong lại cảm thấy bản thân có vẻ hơi kích động liền bổ sung: “Ý em là chỉ cần bắt được Ôn Nhiên, Mặc Tu Trần sẽ không có bất cứ năng lực phản kháng nào, cho dù muốn cậu ta chết, cậu ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện đi tìm chết.”
Đây mới là biện pháp trực tiếp nhất.
“Tạm thời không được, sau vụ tai nạn xe cộ kia, Mặc Tu Trần đã sắp xếp người bảo vệ Ôn Nhiên mọi lúc mọi nơi, chuyện này cần thiết thảo luận kỹ hơn.
Bắt cóc Ôn Nhiên không giống mấy chuyện khác, một khi hành động chỉ được phép thành công, không thể thất bại.”
Tiêu Văn Khanh lạnh lùng nói: “Cô ta cũng sẽ có lúc lạc đàn, tất cả vệ sĩ bên người Ôn Nhiên đều là nam, cho dù Mặc Tu Trần luôn ở bên cạnh cô ta cũng không có khả năng đi nhà vệ sinh với cô ta.”
Ngô Thiên Nhất híp mắt: “Ý em là?”
Tiêu Văn Khanh cười nói: “Chính là ý anh hiểu đó!”
Trong lúc Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất đang tính toán xem làm sao để đối phó với Mặc Tu Trần, giành lấy tập đoàn MS thì tại thành phố G bên này, Mặc Tu Trần đang đón tiếp người của Cục Giám sát chất lượng thành phố và các bộ phận liên quan đến công trường kiểm tra.
Bởi vì xảy ra tai nạn nên công trường đã tạm thời đình công, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Đi cùng còn có Đàm Mục và mấy người phụ trách trong cao tầng của công ty.
Ngoài ra, tất nhiên không thể thiếu nhà báo, bọn họ nắm giữ tin tức nhanh chóng nhất, nơi nào có chuyện chỉ máy phút sau bọn họ đã đến hiện trường.
Ôn Nhiên không đến công trường mà đến nhà máy dược phẩm Ôn thị, cô gọi điện cho em họ của Vương Diệu Huy bảo anh ta đến nhà máy.
Tầng hai, trong phòng làm việc.
Lúc Vương Diệu Huy đến, Ôn Nhiên đang nói chuyện phiếm với Ôn Cẩm.
“Anh, hiện tại anh vẫn không thể đi nhiều, nếu công việc quá cực khổ thì tìm một người giúp đỡ đi.”
Ôn Nhiên không yên tâm nhìn chân Ôn Cẩm, sức khỏe anh ấy hồi phục nhanh hơn dự kiến, hiện tại đã có thể tự mình bước đi mặc dù tốc độ hơi chậm.
Giữa hai đầu lông mày Ôn Cẩm hiện lên nụ cười ôn hòa: “Đừng lo lắng, anh có chừng mực, những chuyện này còn chưa đến nỗi khiến anh mệt mỏi.”
*Anh ơi, có chuyện này em quên nói với anh, mấy ngày trước, chị Lý nói với em sang năm chị ấy sẽ từ chức, dặn anh nhanh chóng tìm trợ lý mới.”
Sau khi Lý Thiến rót cho cô một tách trà rồi đi ra ngoài, Ôn Nhiên mới chợt nhớ tới chuyện cô ấy dặn dò mình lúc trước, cô suýt chút nữa đã quên mát..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...