Cô ta cảm thấy Ôn Nhiên ngoại trừ dáng vẻ xinh đẹp ra thì chẳng khác gì cô ta.
Tuy nhiên, khi đi theo vào trong phòng bệnh, nhận ra thương hiệu quần áo từ cách ăn mặc đơn giản của Ôn Nhiên, trong lòng Đồng Thí Thi lại dấy lên một tia ghen tị, tuy giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng lại vô hình trung tạo cho người ta một khí chát cao quý, tao nhã, không cần cố gắng biểu hiện vẫn toát ra mỗi khi giơ tay nhác chân.
Mà Bạch Tiểu Tiểu và Ôn Nhiên lại khác, ánh mắt bọn họ nhìn Đồng Thi Thi không hề che giấu quan sát cũng xem xét, chỉ nói hai ba câu lại vô tình hay cố ý lộ ra sự kiêu ngạo của các cô chủ nhà giàu khiến cho Đồng Thi Thi không thể không mắt tự nhiên.
Đối mặt với hai người phụ nữ này, cô ta đột nhiên có hơi hối hận trước đó còn cô ý ăn mặc, cô ta vốn tưởng rằng mình đã trông rất xinh đẹp, trang điểm lên lại càng xinh đẹp hơn, nhưng trước mặt Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu, cô ta lại có cảm giác bản thân hơi tầm thường.
Ôn Nhiên cũng không miễn cưỡng, cô ngồi xuống, ánh mắt bình tĩnh quét qua người cô ta rồi thu hồi.
“Cô Ôn, vài ngày trước tôi và Tiểu Lưu vì một số hiểu lầm mà xảy ra cãi vã, mấy ngày nay anh ấy cũng trốn tránh không chịu gặp tôi, gọi điện thoại cũng không thèm bắt máy.
Hôm nay tôi tới đây là muôn nhờ cô Ôn giúp đỡ một chuyện.”
Đồng Thi Thi chủ động giải thích ý đồ, Ôn Nhiên nghịch móng tay, cũng không ngẳng đầu nhìn cô ta.
Cô ngồi cùng Bạch Tiểu Tiểu, Đồng Thi Thi lại đang đứng trước giường, nhìn cô ta thì cần phải ngửa mặt lên, cảm giác này rất không thoải mái.
Ôn Nhiên nhìn chằm chằm vào móng tay của mình, thờ ơ nói: “Sao tôi lại nghe nói, cô Đồng đã chia tay với Tiểu Lưu rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, ngày đó Tiểu Lưu tới đưa cơm, tôi còn thấy trên mặt cậu ta có dấu ngón tay, hỏi thì không thèm trả lời, cô Đồng, không phải cô đánh Tiểu Lưu đó chứ?” Bạch Tiểu Tiểu tiếp lời.
Sắc mặt Đồng Thi Thi lập tức tái nhợt, đang muốn giải thích, giọng nói của Ôn Nhiên lại vang lên: “Cô Đồng, nếu hai ba câu không giải thích rõ ràng được thì ngồi xuống nói chuyện đi, cô đứng ở đó, tôi và Tiểu Tiểu ngồi ở đây cứ có cảm giác là lạ.”
“Được!” Đồng Thi Thi do dự một lúc rồi kéo ghế ngồi xuống.
Đồng Thi Thi kể lại ngắn gọn mối quan hệ giữa cô ta và Tiểu Lưu.
Bao gồm cả việc khi cô ta và Tiểu Lưu gặp lại nhau, tại sao cô ta lại thích cậu ta, cả chuyện ở trong bệnh viện cô ta nhìn thấy cậu ta đi cùng một người phụ nữ khác, mà người phụ nữ đó đang mang thai đứa con của Tiểu Lưu.
Cô ta nói lúc đó mình tức giận nên đã tát Tiểu Lưu, nói muốn chia tay với cậu ta.
Nhưng những ngày này, khi không gặp Tiểu Lưu, cô ta mới nhận ra rằng mình rất nhớ Tiểu Lưu.
Hai ngày trước, cô ta lại tình cờ gặp người phụ nữ đang mang thai đứa con của Tiểu Lưu ở trong bệnh viện, Trình Giai đã phá thai và nói rằng mình không liên quan gì đến Tiểu Lưu.
Sau khi nghe Đồng Thi Thi tường thuật lại, Ôn Nhiên nâng tầm mắt nhìn cô ta.
Lúc này Đồng Thi Thi đang ngồi trên ghế, cô ngồi ở mép giường nên không cần ngẳng đầu lên, chính xác mà nói nếu cô nhìn thẳng qua thì cô sẽ thấy cái trán của Đồng Thi Thi.
Hai tay Đồng Thi Thi đặt ở trên chân, cô ta mím môi nhẹ, lúc này ánh mắt của Ôn Nhiên nhìn thì như dịu dàng nhưng thật ra ánh mắt của cô rất sắc bén, cô ta theo bản năng cúi đầu xuống.
Ôn Nhiên liếc mắt, nhẹ nhàng nói: “Ý của Đồng là cô muốn quay lại với Tiểu Lưu, đúng không?”
Đồng Thi Thi có chút ngượng ngùng gật đầu: “Ừm!”
Ôn Nhiên cười nhẹ, giọng nói của cô bỗng trở nên sôi nỗi: “Trước đây tôi cho rằng tính cách của Tiểu Lưu quá hiền lành ít nói, còn lo anh ấy không biết cách dỗ con gái nên không tìm được bạn gái.
Không ngờ cô Đồng là một người phụ nữ xinh đẹp lại thích Tiểu Lưu, anh ấy thật là may mãn.”
Đồng Thi Thi đang cúi đầu lập tức ngắng đầu lên, trong mắt hiện lên ý cười dịu dàng: “Tiểu Lưu là một người hiền lành tốt bụng, mặc dù anh ấy không biết dỗ dành, nhưng anh ấy có thể cho tôi cảm giác an toàn.”
“Trước khi làm việc ở siêu thị, cô Đồng từng làm những công việc khác không?”
Đề tài của Ôn Nhiên thay đổi quá nhanh, Đồng Thi Thi không phản ứng kịp, cô ta ngây người hai giây, sau đó mỉm cười lập tức nói: “Trước khi làm việc trong siêu thị, tôi là nhân viên bán hàng, shipper…”
“Ừm, cô Đồng có nhiều kinh nghiệm làm việc, nhưng Tiểu Lưu thì khác, anh ấy vẫn luôn là tài xế cho Tu Trần.
Về mặt này, anh ấy không có nhiều kinh nghiệm như cô.”
“Tôi cũng không có nhiều kinh nghiệm lắm, đó đều là những công việc không ổn định.
Nếu ổn định, tôi hy vọng sẽ giống như Tiểu Lưu, chỉ làm một công việc.
Nói mới nhớ, trước khi tôi cãi nhau với anh ấy, anh ấy cũng đề cập với tôi rằng có cơ hội sẽ để tôi vào tập đoàn MS, lúc đó tôi cảm thấy với học vấn của tôi, cho dù có kinh nghiệm làm việc cũng không có khả năng vào tập đoàn MS.”
Trong lời nói của Đồng Thi Thi mang theo ba phần chế giễu chính mình, nghe thì rất vô tình.
Hai mắt Ôn Nhiên lóe lên, nụ cười trên mặt cô vẫn không thay đổi, bỏ qua lời nói của cô ta: “Tôi hiểu ý của cô Đồng rồi, tôi sẽ thay cô chuyển lời với Tiểu Lưu.
Tuy rằng anh ấy thật lòng, nhưng cũng là một người đàn ông chưa bao giờ: bị một người phụ nữ đánh.
Nếu anh ấy bằng lòng gặp cô thì tốt, néu không thì cô Đồng cũng đừng buồn.”
Sắc mặt Đồng Thi Thi tái nhọt, cô ta đứng dậy khỏi ghế, cúi đầu ba lần với Ôn Nhiên, cầu xin: “Cô Ôn, tôi rất thích Tiểu Lưu, thời gian tôi và anh ấy ở bên nhau không lâu nhưng tôi biết anh ấy rất kính trọng cô và cậu Mặc.
Xin cô hãy nói giúp tôi vài lời, để anh ấy tha thứ cho tôi một lần.”
“Tôi sẽ cố gắng hét sức!”
Giọng điệu Ôn Nhiên ôn hoà, vốn dĩ Tiểu Lưu là người có lỗi trong việc này, người xin lỗi cũng nên là Tiểu Lưu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...