Ôn Nhiên vẫn còn đang khiếp sợ chưa hoàn hồn được, đột nhiên ý thức bị một hơi thở nam tính nồng đậm quét sạch. Cô trợn tròn hai mắt, một chút lý trí vất vả mới gom lại được lại một lần nữa tan biến mất.
Đột nhiên đầu bàn nhỏ đầu giường rung lên ù ù cùng với tiếng chuông di động vang đội như một kẻ phá hoại ghê tởm phá sập đi một phòng đầy tình ý, kiều diễm và lưu luyến.
Anh khẽ nhíu mày, buông Ôn Nhiên ra, quay người đi tới trước giường cầm điện thoại lên, nhanh chân bước vào phòng thay quần áo.
Mặc dù toàn thân khẽ run lên một chút nhưng Ôn Nhiên đã bình tĩnh lại rất nhanh. Nhịp tim, cảm giác cuồng loạn như muốn phá tan lồng ngực, và đôi môi tê dại vẫn đang nhắc nhở cô vừa rồi Mặc Tu Trần đã làm cái gì.
Cô nghĩ mãi mà không hiểu, không phải anh có vấn đề về chuyện kia sao? Sao lại thế…
Mà vừa rồi anh…
Sao nhìn đi nhìn lại cứ thấy chẳng giống bệnh tí nào.
Khi Mặc Tu Trần đi ra từ phòng thay đồ thì đã ăn mặc chỉnh tề, thân thể cao ráo được che phủ trong bộ quần áo tây đắt tiền, toàn thân anh tuấn ưu nhã, khí chất thanh quý.
Thấy cô vẫn đang ngẩn người đứng đó, anh lạnh nhạt nói: “Anh có việc phải đi ra ngoài một chuyến, em ngủ trước đi.” . Đọc thêm nhiều truyện ở — TR UMTRUYEN.c o m —
“Vâng!”
Ôn Nhiên máy móc trả lời, lại nhìn Mặc Tu Trần, môi nhỏ khẽ động như muốn hỏi gì đó nhưng lại không dám nói.
Thấy cô có vẻ muốn nói lại thôi, Mặc Tu Trần híp híp con ngươi thâm thủy, hỏi: “Còn việc gì nữa sao?”
Ôn Nhiên hơi đỏ mặt, vội vàng lắc đầu khoát tay nói: “Không. Không có việc gì. Anh đi đi.”
“U!”
Mặc Tu Trần nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô mọt lát, rồi duỗi hai chân bước nhanh rời đi.
Mười một giờ khuya, cuộc sống về đêm của thành phố Đà Nẵng mới bắt đầu. Trong quán bar “Thời gian” ngợp trong cảnh vàng son, bất luận là bạch thiên hay bạch lĩnh, hay là lão bản, hoặc là những kẻ làm thuê ở tầng dưới chót lúc này đều chỉ là một đám người cô đơn tới đây tìm lấy một chút an ủi.
Mặc Tu Trần bước qua cửa lớn, qua ánh đèn bảy màu lấp lánh, anh có thể thấy Cố Khải ngồi trong một góc hẻo lánh, bên cạnh anh ta là một cô gái tóc vàng hoang dã đang nói gì đó với anh ta.
Cố Khải không để ý nên cô gái tóc vàng kia đành phải hậm hực rời đi. Mặc Tu Trần đi đến trước bàn, kéo ghế ngồi xuống trêu chọc: “Cô gái vừa rồi trông không tệ, sao cậu không để ý tới người ta?”
Cố Khải lườm anh một cái, khẽ nghiêng người dựa vào thành ghế, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn Mặc Tu Trần, nói: “Trình Giai kia chính là cô bé năm xưa cửu anh phải không?”
Nghe vậy, Mặc Tu Trần khẽ nhíu hàng mi anh tuấn, cầm chén rượu trên bàn ngửa đầu uống một ngụm, rồi đặt ly xuống chậm rãi trả lời: “Vẫn chưa chắc chắn, cô ấy nói không nhớ rõ chuyện khi còn bé.”
Vào buổi sáng, Mặc Tu Trần đã gọi điện cho Cố Khải. Anh ta đang ở trong phòng thủ thuật, anh báo cho anh ta rằng đã tìm được một cô bé có nốt ruồi ở cằm, hỏi anh ta có muốn gặp không.
Một buổi giải phẫu của Cố Khải kéo dài mười mấy tiếng, bây giờ nghỉ ngơi rồi, cuối cùng đã tìm được anh ta.
Nghe anh nói vậy, Cố Khải hơi ngưng lông mày, trầm tư một lát rồi đánh giá: “Không nhớ rõ cũng bình thường thôi, khi ấy anh mới mười một tuổi nhớ cũng có lý, nhưng cô bé kia mới năm tuổi thôi.”
“Không phải năm tuổi là nhớ được rồi sao?”
Ngũ quan anh tuấn của Mặc Tu Trần nhíu lại một vòng trầm tư. Mặc dù tuổi tác, tướng mạo của Trình Giai đều phù hợp với cô bé trong ký ức kia nhưng cô lại không nhớ rõ chuyện năm xưa, nên anh cũng không xác định được.
Chủ yếu nhất là, anh có thể tiên nhập vi chủ, có cảm giác này với Ôn Nhiên, nhưng với Trình Giai, cũng như những người phụ nữ khác đều không có ấn tượng tốt.
Cố Khải lắc đầu: “Không thể quơ đũa cả nắm được. Tôi muốn gặp cô bé tên Trình Giai kia.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...