Không cần biết lúc đầu Mặc Tu Trần cưới cô là có mục đích gì, lúc này, cô vô cùng tin tưởng anh sẽ không hại mình. Đúng như lời anh nói trước mặt Trình Giai, cho dù cả thế giới sẽ hại anh, cô Ôn Nhiên cũng sẽ không làm hại anh.
Nhiều năm sau, Ôn Nhiên vẫn có thể nhớ được buổi tối hôm nay, cô và Mặc Tu Trần im lặng nhìn nhau hai phút, lúc đó cô mới rõ ràng nhận ra mình đã yêu người đàn ông này.
“Nhiên Nhiên, anh của em không sao, anh cùng anh ấy tán gẫu vài câu, anh ấy không hề biết chuyện này.”
Cố Khải vừa bước vào phòng, anh ấy đã cảm nhận được sự tinh tế của bầu không khí trong phòng, đôi mắt híp lại quét qua khuôn mặt của Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên, anh ấy nhẹ nhàng giải thích.
Ôn Cẩm không biết, là tốt nhát.
Mặc Tu Trần kéo Ôn Nhiên đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Chuyện ở đây giao cho cậu, thời gian không còn sớm nữa, tôi và Nhiên Nhiên về trước, có tin tức thì báo cho tôi biết.”
“Tôi ở lại!”
Đàm Mục đột nhiên lên tiếng, cảm thấy mình cũng có trách nhiệm, sau khi đi ra khỏi khách sạn, Mặc Tu Trần đã giao Ôn Nhiên cho anh ấy bảo vệ, nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện như thế này.
Mặc Tu Trần không nói gì, ngầm đồng ý với đề nghị của Đàm Mục.
Cố Khải bước sang một bên: “Nhiên Nhiên bị hoảng sợ rồi, về nghỉ ngơi sớm cũng tốt. Em yên tâm, cho dù người đó trốn ở đâu, anh nhất định sẽ tóm được cô ta.”
Dám ở trên địa bàn của anh ấy hành động, người đó cũng to gan quá rồi.
~k& Trên đường về nhà, Mặc Tu Trần chỉ im lặng lái xe, chăm chú nhìn đường, không lên tiếng.
Ôn Nhiên ngồi ở ghé phụ, nhìn nghiêng nhìn đôi môi mỏng của Mặc Tu Trần, đường nét góc cạnh ánh lên vẻ kiên quyết lạnh lùng, trong lòng cô bát giác hiện lên vẻ thương tiếc.
Không quen với bầu không khí này, cô mím môi phá vỡ sự im lặng: “Vừa rồi trên đường đến bệnh viện, Lạc Hạo Phong nói anh đi gặp Trình Giai. Em thấy anh ấy muốn xem kịch nên đã để anh ấy đi, có phải bây giờ anh ấy đang ở nhà của Trình Giai?”
Mặc Tu Trần quay đầu lại, ánh mắt thâm thúy phản chiếu khuôn mặt trắng nõn thanh tú của Ôn Nhiên, sự lạnh lùng giữa hai lông mày vô thức bị kiềm chế, anh nhẹ giọng hỏi: “Anh đi tìm Trình Giai, em không tức giận sao?”
Sau khi Ôn Nhiên giải thích hai ba lần, anh không còn cảm thấy như trước nghĩ rằng cô không quan tâm anh nữa, mà là tin tưởng cô, không hỏi han không ghen tị, là bởi vì cô tin tưởng anh.
Ôn Nhiên cười nhẹ, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Tại sao em phải tức giận, anh đi tìm cô ta, nhất định là có lý do của anh. Em đã nói tin tưởng anh, em nhất định sẽ tin.”
Tâm trạng của Mặc Tu Trần vì lời nói ấm áp của cô mà tốt lên, bị cô làm cho lây nhiễm, trên môi anh nở một nụ cười nhẹ, thản nhiên nói: “Em nói đúng, anh đi tìm cô ta không phải là có suy nghĩ gì với cô ta, mà là buổi chiều cô ta làm em tức giận. Là chồng của em, anh không thể nhìn em bị người ta bắt nạt.”
“Phốc, nếu Trình Giai biết chiều nay anh nghe thấy cô ta nói chuyện, sợ là đánh chết cô ta cũng sẽ không nói ra những lời đó đâu. Nhưng mà, anh làm thế nào để báo thù thay em?”
Ôn Nhiên tò mò hỏi, tuy rằng Lạc Hạo Phong có nói với cô một chút, Cố Khải cũng có nói một chút, nhưng bọn họ cũng không có nói chỉ tiết, cô muốn nghe Mặc Tu Trần giải thích.
Bị ánh mắt mong đợi của cô nhìn chằm chằm, tâm trạng của Mặc Tu Trần bị xao động, ánh mắt càng sâu, trả lời: “Nhiên Nhiên, nếu như em cứ dùng ánh mắt ngưỡng mộ này nhìn anh, anh sẽ phải dừng xe lại đó.”
Ôn Nhiên giật mình, chớp chớp mắt mới hiểu ra ý của anh, hai má trắng nõn của cô chợt bay ra hai vệt ửng hồng, ngoảnh mặt nhìn hướng khác, hờn dỗi nói: “Ai thèm dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn anh chứ, em chỉ muốn biết anh làm thế nào để trả thù giúp em thôi.”
Mặc Tu Trần bật cười, chiếc xe đúng lúc đi đến ngã tư, đáng lẽ anh phải rẽ trái để về nhà, đột nhiên anh đổi ý, bẻ lái sang phải, ẩn ý nói: “Em muốn biết như vậy, chỉ bằng anh đưa em đi xem xem.”
“Được chứ!”
Mặc dù Ôn Nhiên cảm thấy nụ cười của anh có chút kỳ lạ, nhưng cô quá tò mò, rất sảng khoái mà đồng ý.
Xe chạy rất nhanh, chưa đến mười lăm phút, căn hộ nơi Trình Giai ở đã xuất hiện trong tầm mắt, Mặc Tu Trần dịu dàng nói: “Phía trước chính là nhà của Trình Giai, còn có Hạo Phong đang ở trong chiếc xe đó.”
Nói xong, chiếc xe của anh đã đến phía sau chiếc xe thương vụ.
Xe vừa đỗ, Lạc Hạo Phong ở trong chiếc xe thương vụ phía trước đi xuống, đi tới chỗ xe của họ, mở cửa ghế phụ, mỉm cười chào Ôn Nhiên: “Ôn Nhiên, cho cô nghe một chuyện hay.”
Anh ấy cúi người một nửa, tai nghe bluetooth trên tay đã nhét vào tai Ôn Nhiên.
“Cái gì thế?”
Ôn Nhiên giật mình, ánh mắt ngơ ngác nhìn khuôn mặt cười xấu xa của Lạc Hạo Phong, giây tiếp theo, đôi mắt đột nhiên mở to, không thể tin được âm thanh phát ra từ tai nghe…
“Cậu cho Nhiên Nhiên nghe bậy bạ cái gì.”
Mặc Tu Trần trừng mắt nhìn Lạc Hạo Phong, vươn tay gỡ tai nghe bluetooth bên tai Ôn Nhiên xuống, sau đó vươn tay muốn điện thoại của anh, sau đó trực tiếp tắt máy.
“Đây là điện thoại của anh?”
Tuy rằng chỉ nghe một chút, nhưng Ôn Nhiên đã không còn là một cô bé chưa từng trải qua chuyện này, cô đương nhiên hiểu được âm thanh trong tai cô là có ý gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ đến tận góc tai.
Nhìn thầy Mặc Tu Trần đang cầm điện thoại, cô ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, điện thoại di động này là anh dùng để nói chuyện công việc. Vừa rồi muốn biết tình hình của Tiểu Lưu, nên anh đã bảo khi cậu ấy đi lên thì kết nối điện thoại với anh, ai mà biết cậu ấy thật thà như vậy, hiện tại cũng không gác máy.”
Mặc Tu Trần không nghe, trực tiếp cắt đứt cuộc gọi.
Ngay cả khi anh không nghe, anh cũng có thể đánh giá sự tiến triển của tình hình trên lầu thông qua nụ cười đầy ẩn ý của Lạc Hạo Phong và khuôn mặt đỏ bừng của Ôn Nhiên, chắc chắn là giống như kế hoạch của anh.
“Tiểu Lưu…”
Ôn Nhiên vừa nói ra hai chữ Tiểu Lưu, lại dừng lại, nhớ tới người trong nhà của Trình Giai là Tiểu Lưu, nhất thời cô không biết nên nói gì mới tốt.
“Không ngờ Tiểu Lưu là một xử nam chưa từng trải qua chuyện nam nữ, lại mạnh mẽ như vậy, có thể là tác dụng của thuốc.
Đêm nay cậu ta và Trình Giai không làm đến hai ba giờ, sợ rằng sẽ không nghỉ ngơi đâu.”
Lạc Hạo Phong cười xấu xa, anh ấy thích nhất xem loại náo nhiệt này.
Ôn Nhiên giật giật khóe miệng, một lúc sau lại có chút lo lắng nói: “Ngày mai Trình Giai tỉnh lại biết đó là Tiểu Lưu, cô ta nhất định sẽ hận cậu ấy, thậm chí có thể cô ta sẽ oán hận anh.”
Mặc Tu Trần hừ lạnh một tiếng không cho là như vậy: “Chuyện này là do cô ta tự tìm đến, anh chỉ để Tiểu Lưu ở cùng cô ta thôi, đã là coi trọng cô ta lắm rồi. Nếu không phải cô ta còn có ích, anh tuyệt đối không để Tiểu Lưu phải chịu ấm ức.”
“Tiểu Lưu cũng không tính là bị ấm ức, mặc dù Trình Giai có hơi rẻ tiền nhưng cô ta là một người phụ nữ xinh đẹp. Tiểu Lưu hiền lành thật thà như vậy, cưới được một người phụ nữ xinh đẹp như cô ta cũng là một cuộc hôn nhân tuyệt vời rồi.”
Ánh mắt của Lạc Hạo Phong đầy hứng thú, xem ra kịch tối nay còn chưa đủ vui, anh ấy còn muốn xem phản ứng của Trình Giai vào sáng hôm sau, cả đám cưới của Tiểu Lưu với cô ta nữa.
“Một cuộc hôn nhân tốt?”
Ôn Nhiên không đồng ý với lời nói của Lạc Hạo Phong. Dựa trên sự hiểu biết của cô từ vài lần trò chuyện với Trình Giai, Trình Giai không phải là loại phụ nữ ngủ với đàn ông thì sẽ kết hôn với người đàn ông đó. Càng đừng nói đến loại phụ nữ cam chịu số phận, buổi chiều cô ta còn thề thốt nói nhất định sẽ có được Mặc Tu Trần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...