Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Bạch Tiểu Tiểu cau mày, nhất thời không tìm được lời nào để phản bác lại Ôn Nhiên.

Cô ấy suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Nhiên Nhiên, cậu như này là quá tin tưởng Mặc Tu Trần hay là cậu căn bản không hề quan tâm đến những người phụ nữ khác có yêu mến anh ấy không thế. Nói thì nói như vậy, nhưng anh ấy là chồng cậu đó, cậu phải quản chặt vào, đặc biệt là một người đàn ông ưu tú như vậy, đừng để những người phụ nữ khác lợi dụng.”

Ôn Nhiên cười cười, không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, liền đổi chủ đề nói: “Được rồi, nếu cậu đã đồng ý đi thì bọn mình qua bên đó thôi.”

Đám người Mặc Tu Trần và Cố Khải đang ở phòng riêng cuối tầng này, sau khi Thảm Ngọc Đình trở về phòng riêng, liền không đóng của lại.

Ôn Nhiên cùng Bạch Tiểu Tiểu nói chuyện hai phút đồng hồ, đi ra khỏi phòng riêng, vừa nhìn đã thấy Mặc Tu Trần đứng ở trong hành lang, ánh đèn mờ ảo đập vào dáng người đang đứng thẳng, vẻ mặt cương nghị.

“Nhiên Nhiên, Mặc Tu Trần là ra đây chờ cậu đó.”

Bạch Tiểu Tiểu cũng nhìn thấy Mặc Tu Trần, trên mặt nở nụ cười, nói với Ôn Nhiên.

“Đi thôi!”

Ôn Nhiên cười nhẹ, giọng điệu nhẹ nhàng nói.


“Tớ đột nhiên không muốn đi nữa, Nhiên Nhiên, cậu tự mình đi đi. Những người đó là bạn của Mặc Tu Trần, cậu đều quen biết, nhưng mà với tớ mà nói họ là những người xa lạ. Hôm nay đi dạo cả ngày cũng mệt rồi, muốn về nhà sớm đi ngủ.”

Bạch Tiểu Tiểu đột nhiên thay đổi ý định, khiến Ôn Nhiên có chút kinh ngạc, trong mắt lóe lên muốn nói gì đó, nhưng Bạch Tiểu Tiểu lại mỉm cười, hơi đẩy cô: “Mau đi đi, tớ đã chiếm đoạt cậu cả một buỏi chiều với một buổi tối rồi. Nếu mà còn không biết điều nữa, Mặc Tu Trần sẽ tức giận đó.”

“Tiểu Tiểu, nếu cậu không thích cùng người lạ ăn cơm, vậy tớ đi chào hỏi rồi quay lại.”

Ôn Nhiên có chút do dự, hôm nay Bạch Tiểu Tiểu và Tiêu Dục Đình thật sự đã cắt đứt mối quan hệ của họ, cô ấy bề ngoài là người mạnh mẽ nhưng trong lòng nhất định rất buồn. Là bạn, khi cô ấy buồn cô muốn ở bên cạnh cô ấy.

Bạch Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn cô nói: “Cậu đừng có mà nghĩ linh ta linh tỉnh, tớ thật sự mệt rồi, muốn về nhà ngủ.

Cậu mau đi đi, tớ trả cậu lại cho Mặc Tu Trần, bữa cơm này để anh ấy mời là được. Lát nữa cậu nhớ bảo anh ấy thanh toán, tớ đi trước đây.”

Bạch Tiểu Tiểu nói xong, thật sự xoay người rời đi.

Ôn Nhiên mở miệng, nhìn cô ấy rời đi nhanh, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.

“Nhiên Nhiên!”

Sau lưng, một giọng nói từ tính trầm ấm vang lên, mang theo hơi thở ấm áp quen thuộc, cô đảo mắt, vừa lúc bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Mặc Tu Trần, thản nhiên giải thích: “Tiểu Tiểu nói cô mi đi mua sắm cả buồi chiều hơi mệt nên cô ấy về trước rồi.”

“Bạch Tiểu Tiểu về khi nào thế?”

Mặc Tu Trần nhìn Ôn Nhiên bằng ánh mắt dịu dàng, cô cúi đầu sát vào anh, anh đứng trước mặt cô, cô phải hơi Ä x ˆ^ ` Z.. Ä Á: z^ Z ngâng mặt lên nhìn anh mới có thê đôi diện với anh.

Hơi thở của hai người thở ra đều hội tụ trong không khí, xuyên vào trong hơi thở của nhau, luồng khí lưu chuyển giữa hai người vô tình trở thành một cảm giác mềm mại.

Ôn Nhiên cười đáp: “Chiều nay mới về, tâm trạng của cậu ấy không tốt nên em cùng cậu ấy đi mua sắm, còn tình cờ gặp Lạc Hạo Phong.”

Mặc Tu Trần vừa nghe Lạc Hạo Phong nói về việc gặp phải Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu trong cửa hàng, anh nhẹ nhàng giải thích: “Vừa nãy Hạo Phong có nhắc đến, cửa hàng đó là của chị cậu ấy. Cậu ấy nói lúc đó có hai người phụ nữ làm khó em và Bạch Tiểu Tiểu.”

Anh không quan tâm đến việc ai đó làm khó Bạch Tiểu Tiểu, nhưng anh quan tâm đến Ôn Nhiên, sợ cô ở bên ngoài bị người khác bắt nạt.


“Ừ, cũng không tính là làm khó không hẳn là xấu hồ, nhưng hai người phụ nữ đó có hơi chua ngoa khắc nghiệt, là người phụ nữ mà Tiêu Dục Đình đang thích.”

“Chiều nay Cố Khải gọi điện cho anh, nhờ anh đến sân bân đón em họ cậu ấy là Thầm Ngọc Đình, nhưng anh không thấy em. Không ngờ em và Ngọc Đình lại gặp nhau ở trong nhà vệ sinh.”

Những lời nói có vẻ ngẫu nhiên của Mặc Tu Trần thực ra là đang giải thích, dù lúc chiều Ôn Nhiên có nhìn thấy anh hay không, anh cảm thấy mình nên nói với cô.

Ôn Nhiên chớp chớp mắt nói: “Đúng vậy, em cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy. Cô Thẩm trong nháy mắt liền nhận ra em, nói anh và anh Cố với mấy người khác tới đây để tẩy trần cho cô ấy. Em nghĩ đến cô ấy là em họ của anh có, lại còn thân với anh, không đến chào hỏi thì có vẻ bắt lịch sự quá.”

Mặc Tu Trần cười cười, vươn tay nắm lấy tay Ôn Nhiên, dịu dàng nói: “Đi thôi!”

Trong phòng riêng không có bao nhiêu người, chỉ có Cố Khải, Lạc Hạo Phong và Đàm Mục. Nhìn thấy Mặc Tu Trần nắm tay Ôn Nhiên đi vào, Cố Khải và những người khác đều kinh ngạc, ánh mắt Thảm Ngọc Đình nhanh chóng lướt qua một tia cô đơn, nhưng nụ cười đã được khôi phục ngay lập tức.

“Tu Trần, em còn tưởng anh đưa cô Ôn rời đi trước rồi.

Bạn của cô Ôn đâu, sao lại không đi cùng nhau?”

Thẩm Ngọc Đình rời khỏi chỗ ngồi, mỉm cười bước lên phía trước, nhiệt tình kéo tay Ôn Nhiên không bị Mặc Tu Trần nắm lấy, nhiệt tình nói: “Vừa nãy tôi quay lại đã nói với họ là gặp được cô, Tu Trần lập tức muốn đi đón cô, Tu Trần, em tìm Ôn Nhiên cho anh, anh có phải nên cảm ơn em không.”

Dứt lời, Thẩm Ngọc Đình lại quay đầu nhìn Ôn Nhiên, vui vẻ nói: “Cô không để ý nếu tôi gọi cô là Nhiên Nhiên chứ, cứ mở miệng ra gọi là cô Ôn làm tôi có chút không quen.”

Khi Thảm Ngọc Định kéo tay cô, Ôn Nhiên đã lặng lẽ rút bàn tay được Mặc Tu Trần nắm lấy, anh cũng không ngăn cản cô rút ra, nhưng ánh mắt vẫn ở trên người cô.


“Đương nhiên không để ý rồi, bạn của tôi có việc đi trước rôi.”

Ôn Nhiên nở một nụ cười, với giọng điệu bình tĩnh và dịu dàng.

“Vậy thì cứ thế nhé. Sau này tôi gọi cô là Nhiên Nhiên, tôi lớn hơn cô mấy tuổi, nếu cô bằng lòng thì có thể gọi tôi một tiếng chị Đình, hoặc giống như đám Tu Trần, gọi tôi là Ngọc Đình cũng được.”

“Được ạ, chị Đình!”

Ôn Nhiên vừa dứt lời, bên cạnh, tiếng chuông điện thoại di động của Mặc Tu Trần đột nhiên vang lên.

“Nhiên Nhiên, em ngồi trước đi rồi nói tiếp.”

Thảm Ngọc Đình đưa Ôn Nhiên đến chiếc bàn tròn lớn, bảo Cố Khải dời một vị trí sang một bên, kéo chiếc ghế đã chuẩn bị trước đó cho Ôn Nhiên vào vị trí bên cạnh cô ấy, bảo cô ngồi.

Ôn Nhiên cười nói “cảm ơn chị Đình” rồi ngồi vào bên cạnh cô ấy, tình cờ đối diện với vị trí của Mặc Tu Trần.

Bên trái cô, là Cố Khải, bên phải là Thẩm Ngọc Đình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui