Lúc này Lục Kỳ vô cùng tức giận nhân lúc cô yếu thế nên định cho Thẩm Nhất Đang một cái tát nữa nhưng Lãnh Thiên Sơ đã đỡ hộ cho cô cái tát này, mọi chuyện diễn ra ngay lúc này vẫn lập đi như những năm đó, những lúc cô cãi nhau với Thẩm Hứa và suýt bị ăn cái tát từ ông thì người đứng ra đỡ cho cô vẫn là anh, tại sao? rốt cuộc anh ta có âm mưu gì?
“Thiên Sơ, anh lại đi đỡ cho cô ta.”
Lục Kỳ gắt gỏng quát lớn, Thẩm Nhất Đang lùi về phía sau nhẹ ngồi xuống giường, hai tay chống ra phía sau nhẹ nhàng ngẩng đầu lên cong môi cười đểu với Lục Kỳ, coo đưa tay nhẹ xoa mặt mình rồi liếm môi một cái, đúng là khí chất của cô không thể bị lu mờ sau cái tát lúc nãy, cô gật đầu nhẫn nhịn cái tát này đợi đến khi cô khỏe lại nhất định sẽ đòi lại gấp đôi, Thẩm Nhất Đang muốn cho cái má của Lục Kỳ phải sưng đỏ lên như ong đốt vậy mới có thể vừa lòng hả dạ,
“Lục Kỳ, cô ấy đang bị thương chúng ta không nên làm loạn kẻo ba em biết được sẽ lớn chuyện.”
Lãnh Thiên Sơ nói khẽ vào tai của Lục Kỳ cố trấn an cô ta, nhưng Lục Kỳ vẫn không thể buông tha cho Thẩm Nhất Đang được, cô ta chịu oan ức bị núp dưới bóng của Thẩm Nhất Đang đã lâu nay có cơ hội trồi lên trên thì còn ngại gì mà không phục thù chứ?
“Lục Kỳ.”
Lãnh Thiên Sơ thấy Lục Kỳ gạt phăng mình qua một bên thì bắt đầu lo cho Thẩm Nhất Đang, nên đi tới chặn lối của Lục Kỳ, cô ta liền trừng mắt đưa tay tát mạnh vào mặt của Lãnh Thiên Sơ rồi mạnh mẽ đẩy anh ta qua một bên nhào tới giật mạnh tóc của Thẩm Nhất Đang.
“Mày cũng có ngày này, bây giờ tao mới chính là thiên kim của Thẩm gia, mày là cái thá gì chứ, bây giờ tao mới là tôn còn mày là ti.”
Thẩm Nhất Đang đang cảm thấy buồn cười thay vì sợ hãi, học đâu ra cái thói vênh váo như vậy trong khi cha con họ vẫn chưa ký kết giấy tờ từ con gì cả mà, con bé này cũng ngông cuồng quá rồi đấy, Lãnh Thiên Sơ đi tới kéo Lục Kỳ ra thì bị Lục Kỳ hất tay đẩy mạnh ra tiếp theo giật tóc và xé áo của Thẩm Nhất Đang với vẻ mặt phấn khởi còn lấy điện thoại ra quay lại cảnh tượng này nữa.
“Buông ra!”
Thẩm Nhất Đang siết chặt tay lại, hai mắt ánh lên tia lửa như muốn thiêu cháy toàn bộ những thứ dơ bẩn trước mặt mình, dám cả gan đụng đến mái tóc của cô tận hai lần, con bé này đụng đúng người, đúng chỗ đúng giờ chôn nó luôn rồi.
Lục Kỳ vẫn giữ lấy cô không buông còn giật mạnh tóc cô một cái, sợi dây kiềm chế của cô cũng đứt rồi.Thẩm Nhất Đang đưa đầu gối một phát đá thẳng vào bụng của Lục Kỳ làm cô ta ngã lăn ra đất, lúc nhỏ cô có học mấy cái chiêu tự vệ nên trong tình thế này có thể xài được.
Một con tép riu như Lục Kỳ chỉ với một cú đá của Thẩm Nhất Đang đủ hạ gục cô ta rồi.
“Mày...”
Lục Kỳ ôm lấy bụng đau đớn quằn quại trên sàn, Thẩm Nhất Đang bắt chéo chân rồi đưa bàn chân của mình đạp lên đầu của Lục Kỳ, khí thế sang ngút ngời của cô không thể nhầm lẫn vào đâu được, người ngoài nhìn vào có thể thấy được sự khác biệt của viên ngọc quý và đống bùn lầy mãi mãi chẳng thể nào sánh bằng.
“Tao thế nào? Mày cũng thấy rõ tôn ti rồi đó, có dám nói lại câu vừa rồi không?”
Lục Kỳ định gượng đứng dậy thì Thẩm Nhất Đang càng đè mạnh chân của mình xuống hơn, Lãnh Thiên Sơ thấy mọi chuyện không ổn nên đi tới giải vây kéo chân của Thẩm Nhất Đang ra rồi kéo tay Lục Kỳ đứng dậy.
“ Xin lỗi, anh mang Lục Kỳ đi đây em cứ nghỉ ngơi đi một lát xe sẽ đến đón em đến bệnh viện kiểm tra sau.”
Nói dứt lời Lãnh Thiên Sơ liền lôi Lục Kỳ rời đi, mọi thứ trở lại yên tĩnh đến ngột ngạt, Thẩm Nhất Đang thở phào một hơi rồi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của mình chải chuốt lại thật nhẹ, hình ảnh che chở của Lãnh Thiên Sơ xuất hiện lại trong đầu của cô làm cô có chút ấm lòng, tuy vậy cô không thể nào tha thứ cho anh ta được, dù tình cảm trước đây có ngọt ngào thâm tình đến đâu đi nữa thì chỉ cần anh ta phản bội cô thì mọi thứ như chấm hết cả rồi.
Một lúc sau xe cũng đến đón Thẩm Nhất Đang đến bệnh viện, sau sự việc đó thì chân của cô có thể sẽ đi lại khó khăn khoảng nửa tháng, dù có bất tiện thật nhưng biết sao giờ cũng may nhờ có Thẩm Hứa nói giúp vài câu nên Cao Dĩ Huyên sẽ cho cô kiểm tra lại sau.
Thẩm Hứa hay tin cô bị thương nên liền nhanh chóng đến thăm cô, tuy nói là từ con nhưng chỉ là lời nói trong lúc tức giận, ông ta vẫn chưa lợi dụng được gì từ tài sản mà mẹ của Thẩm Nhất Đang để lại cả nên chuyện từ con là không thể nào với lại làm vậy người khác sẽ cười nhạo danh tiếng của ông ta.
“Nhất Đang, con vẫn ổn chứ?”
Thẩm Nhất Đang chán ghét trả lời.
“Vẫn còn sống thưa Thẩm lão gia.”
Thẩm Hứa ngồi xuống thở dài một hơi rồi nhẹ nắm lấy tay của cô vừa lúc đó Lục Diễm đi vào trên tay là hoa và giỏ quà bánh cho cô, đúng là nhìn thấy bản mặt của bà ta thì ngay lập tức cô liền tức giận quay mặt đi về phía khác không thèm để tâm đến họ.
“Nhất Đang, mẹ có mua chút bánh trái con thích này, con ăn một ít để nhanh chóng hồi phục nhé.”
Cố tỏ ra là một người mẹ thương con nhưng thật ra trong tâm bà ta đang bấm bụng để nói những lời ngọt ngào này.
“Cám ơn nhưng không muốn ăn, mang về đi!”
Thẩm Hứa nắm lấy tay của Thẩm Nhất Đang nhẹ nhàng xoa xoa thì cô liền giật tay lại.
“Những lời hôm đó là ba nóng giận, ba xin lỗi con có trách thì cứ trách nhưng ba sẽ không nói như vậy nữa, con đừng để bụng có được không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...