Đối diện với cái chết cận kề như vậy mà vẫn không tỏ ra sợ hãi, như vậy mới xứng đáng là người phụ nữ của Lịch Bắc Dạ này chứ, mùi hương nước hoa phảng phất lên cánh mũi của anh, nhẹ cúi xuống nhìn rõ gương mặt đang nhắm nghiền hai mắt của cô, anh ước gì có thể xuống tay một phát bắn chết cô ngay tại đây nhưng anh không thể làm điều đó được, ông nội mà biết chắc anh không sống qua nổi con trăng này.
Thẩm Nhất Đang vẫn chờ đợi cái chết đến với mình, một tiếng “Đoàng” vang lên làm cho cô giật mình run người một cái, đôi mắt vẫn nhắm nghiền không dám mở ra, cô sợ nhìn thấy máu tươi của mình bắn ra nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy đau đớn hay là có cảm giác viên đạn xuyên qua người mình.
Cô chớp mắt nhẹ một cái rồi từ từ mở mắt ra, Lịch Bắc Dạ đã đứng dậy từ lúc nào, đầu súng túa ra một bó hoa hồng đỏ thắm, ánh mắt anh vẫn không thay đổi là mấy, Thẩm Nhất Đang lúc này con tim như muốn rụng rời ra, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi ngồi dậy.
Lịch Bắc Dạ giật lấy bó hoa ra rồi đi tới bàn cầm lấy chiếc bình hoa trống cho bó hoa hồng đó vào, lúc này anh nhìn thấy tấm ảnh của Thẩm Nhất Đang trên bàn thì tò mò cầm lên xem thử, Thẩm Nhất Đang nhìn thấy liền chạy tới giật lấy tấm ảnh từ tay anh, vẻ mặt khó chịu bày ra, cô không muốn bất kỳ ai chạm vào nó.
“Đừng đụng vào đồ người khác khi không được cho phép như vậy!”
Lịch Bắc Dạ liền lùi về phía sau, nhìn vẻ mặt của cô như đang ra sức bảo vệ cho tấm ảnh vì sợ anh sẽ làm hỏng nó, người phụ nữ đó và đứa bé đó chắc hẳn là cô và mẹ của cô rồi, anh đưa tay chỉnh quần áo xộc xệch của mình lại ngay ngắn rồi đi tới nói.
“Cô nên trân trọng mạng sống của mình, sẽ không có cơ hội may mắn như lúc nãy nữa đâu.”
Lịch Bắc Dạ sau khi để lại một câu đe dọa cô xong liền rời khỏi phòng, hai chân Thẩm Nhất Đang dường như không còn chút sức lực nữa, cô khụy gối xuống ngồi bệt xuống sàn nhà, cô vẫn còn nhớ lại cái cảm giác nguy hiểm vừa rồi vuốt ngực thở phào một hơi, cô nhìn sang chiếc bình hoa vừa rồi.
“Đồ điên.”
Chửi một câu rồi đi tới đập vỡ chiếc bình hoa đó rồi quăng bó hoa vừa rồi của Lịch Bắc Dạ vào thùng rác, cô đi tới vali chọn cho mình bộ quần áo thoải mái để mặc vào, một chiếc áo sơ mi giấu quần cùng chiếc quần đùi để lộ ra đôi chân thon dài của cô, Thẩm Nhất Đang sau khi thay quần áo xong liền ngả lưng xuống giường nghỉ ngơi, bây giờ cô chẳng khác gì một con chim sẻ đang bị nhốt trong lồng, cô muốn được tự do, biết vậy cô đã không quay về đây làm gì, không biết anh ta sẽ lại giở trò gì tiếp theo để hù dọa trái tim bé bỏng này đây.
Lúc này cô lấy điện thoại ra nhắn cho Tuệ Mai một tin.
.
Đọc truyện hay, truy cập ngay || TRUMtгu yen.
V n ||
[Tớ vẫn ổn đừng lo, mà cậu gửi lịch lên lớp cho tớ nhé, tớ sẽ đến trường sớm thôi.]
Cô quăng chiếc điện thoại xuống giường rồi nhắm mắt lại, chợt nhớ ra bản thân cô cần phải đi học và chuyện đó có phải thông qua Lịch Bắc Dạ kiểm soát không? cô đứng bật dậy sau đó đi tới mở cửa, vừa bước ra khỏi phòng đã nhìn thấy người giúp việc đứng hai bên chờ đợi cô sai bảo.
“Lịch thiếu đâu?”
“Thiếu phu nhân, Lịch thiếu ra ngoài rồi ạ.”
Thẩm Nhất Đang liền đóng mạnh cửa lại, cô quay trở về giường và nằm lăn lộn ở đó, cảm giác chán nản khi bị giam cầm trong căn phòng rộng lớn này, Thẩm Nhất Đang không biết nên làm gì để xua tan cái buồn chán, cô liền lén lúc đi ra ngoài vừa rón rén đi được vài bước thì bị người giúp việc bắt gặp.
“Thiếu phu nhân cần gì cứ nói, Lịch thiếu không cho thiếu phu nhân ra ngoài dù chỉ nửa bước.”
“Cái gì? Anh ta muốn nhốt tôi à?”
Thẩm Nhất Đang tức giận đá mạnh vào tường một cái, đôi môi anh đào thầm chửi một câu gì đó trong miệng, người giúp việc bắt đầu lo sợ cúi đầu nói.
“Thiếu phu nhân bớt giận, thiếu gia căn dặn trong thời gian thiếu gia ra ngoài thì phải để mắt đến người 24/24 mong người đừng làm khó chúng tôi.”
“Được rồi, được rồi, giờ tôi đói tôi muốn ăn, mau làm đồ ăn ngon mang đến đi!”
Thẩm Nhất Đang đợi hai người kia đi liền định nhân cơ hội đó trốn thì lòi đâu ra thêm hai người khác đứng phía sau cô giữ lấy vai của cô, Thẩm Nhất Đang đành chịu thua với lực lượng hùng hậu này, món ăn đã được chuẩn bị xong, cái bao tử của cô bắt đầu bị mấy món trên bàn kích thích liền ngồi xuống ghế, hai mắt sáng rực như sao dẹp chuyện chạy trốn qua một bên, no bụng trước đã rồi tính gì tính.
Thẩm Nhất Đang vừa ngồi xuống định động đũa thì một giọng nói châm biếm từ phía sau vang lên.
“Không định chạy trốn nữa sao? hay định no bụng rồi mới tính? ở đây không nuôi cơm những kẻ muốn chạy trốn.”
Thẩm Nhất Đang cứ mỗi lần ăn cơm là phải gặp mấy thể loại này hay sao? anh ta là âm hồn hay gì, cô vốn không thích những kẻ làm mình mất khẩu vị, nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ không để ý đến anh ta, cô tiếp tục ăn một cách ngon lành.
Lịch Bắc Dạ thấy cô không để ý đến mình liền đi tới ngồi xuống đối diện cô.
“Không biết mời ai sao? xem ra phải dạy lại lễ nghi của cái nhà này rồi.”
Thẩm Nhất Đang vẫn tiếp tục làm lơ anh ta, cô không nhìn lấy anh ta một cái, Lịch Bắc Dạ lúc này cảm giác như mình là người vô hình trong mắt cô vậy, anh cầm con dao trên bàn rồi đâm mạnh xuống miếng bò bít tết trước mặt làm Thẩm Nhất Đang giật mình nhìn về phía anh.
“Thẩm tiểu thư không học nghi thức khi lên bàn ăn sao? không biết cô có phải xuất thân từ gia đình gia giáo không nữa.”
Thẩm Nhất Đang bị Lịch Bắc Dạ nói đụng đến nhân phẩm cũng như lòng tự trọng của bản thân cô liền đập mạnh xuống bàn rồi trừng mắt quát.
“Câm miệng đi! Anh đừng thấy tôi im lặng thì anh có thể nói trên đầu trên cổ của tôi.”
Không khí bắt đầu trở nên u ám, đám người giúp việc không dám nhúc nhích chỉ biết gục đầu lắng nghe hai con người quyền lực đang đối đầu với nhau trên bàn ăn, hai thế lực mạnh mẽ tỏa ra từ vị trí của Thẩm Nhất Đang và Lịch Bắc Dạ, hai người lại tiếp tục có một màn đấu mắt với nhau không ai nhường nhịn ai.
Lịch Bắc Dạ đứng dậy vẻ ngoài đằng đằng sát khí đi tới, đôi tay vươn ra bóp chặt lấy miệng của cô, Thẩm Nhất Đang cố gắng chống chọi lại với anh nhưng sức lực của cô không thể nào đấu lại anh, cô dùng móng tay mình bấu chặt vào cánh tay anh đến nỗi rướm máu, cả hai cứ thế giằng co với nhau một lúc thì Lịch Bắc Dạ cầm lấy con dao trên tay đâm mạnh vào ghế nhằm khống chế cô.
“Lần sau sẽ không hụt đâu.”
Thẩm Nhất Đang liền buông anh ta ra, hai mắt căm phẫn dán chặt lên người anh.
Đúng là không biết trời cao đất dày, Lịch Bắc Dạ buông cô ra rồi phủi tay tỏ vẻ như vừa động chạm vào một thứ gì đó rất dơ bẩn, anh chẳng thèm để tâm đến gương mặt của cô nổi lên dấu tay đỏ do bị anh bóp chặt, cô đưa tay ôm lấy gương mặt mình đau đớn nhưng không kêu lên.
“Tôi...!muốn ngày mai đến trường.”
Thẩm Nhất Đang bật ra giọng nói như nghẹn ở cổ họng.
“Đương nhiên tôi sẽ để cô đến trường rồi, nhưng cô nên giữ bổn phận ra dáng là một người vợ đi đã.”
Cô nắm chặt tay lại thành quyền cố dồn nén cơn giận không để bộc lộ ra bên ngoài, cô cắn răng đứng dậy đi tới gần anh đẩy anh ngồi xuống ghế, Lịch Bắc Dạ ngồi im để xem cô định giở trò gì, cô liền cắt miếng thịt bò bít tết ra thành từng miếng nhỏ rồi dùng nĩa cắm vào đưa lên miệng anh.
“Lịch thiếu mời dùng bữa.”
“Có hơi quá lố rồi đó, tôi tự ăn được cô về chỗ dùng bữa đi, ngoan ngoãn thì tôi sẽ không làm khó dễ cô, cô nên nhớ bây giờ bản thân không phải thiên kim của Thẩm gia nữa rồi đến đây thì phải theo quy tắc ở đây cô rõ rồi chứ?”
Thẩm Nhất Đang vẫn siết chặt tay lại nghiến răng nói.
“Vâng, tôi biết rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...