Sau khi trở về với vẻ mặt đầy thảm hại thì đám người truy sát Thẩm Nhất Đang đã nhận được một trận lôi đình của Lục Diễm, nhất quyết phải bắt Thẩm Nhất Đang về xử trí, hoặc là giết chết cô rồi thả ra sông ra biển như vậy thì sẽ không bị liên lụy.
“Con nhỏ đó mạng lớn thật, lần nào cũng thoát chết đúng là bực cả mình mà.”
Lục Kỳ tức giận đập vỡ cái ly trên bàn, đám thuộc hạ chỉ biết run rẩy sợ hãi khép nép cúi đầu không dám ngẩng đầu lên.
“Bây giờ không nói nhiều, gặp nó ở đâu thì thẳng tay giết nó luôn.”
Lục Diễm ra lệnh, đám người đó liền nhìn nhau sau đó gật gù rồi chạy đi.
Quay lại với Triều Kim Nghiên, dạo gần đây cô ít đi làm là vì sau buổi lễ lần đó thì cô đã lọt vào mắt xanh của các nhà đầu tư và diễn viên múa xuất sắc họ có ý định mời cô về công ty của họ để tiện nâng đỡ cho cô còn tài trợ cho cô số tiền lớn để trang trải gia đình.
Triều Kim Nghiên một bước được lên mây, nhanh chóng nhận lời đồng ý hợp tác với họ, giờ đây cô ngày ngày tập luyện một cách chăm chỉ để chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới.
Trong lúc cô đang tập luyện thì người kề vai sát cánh bên cô nhiều nhất vẫn là Cao Dĩ Huyên, đưa đón cô đi học rồi đi về cả hai trở nên thân thiết nhiều hơn.
Hôm đó, Thẩm Nhất Đang vừa tan làm về nhà vừa lãnh lương nên cô đang suy nghĩ về vấn đề chi tiêu sẽ chi cho tháng sau của mình, trước tiên phải đóng tiền thuê nhà mới đó mà đã một tháng trôi qua rồi có nhiều thứ khiến cô hơi bỡ ngỡ nhưng bây giờ có vẻ quen hơn rồi, lúc này bất chợt cô đã nhìn thấy bóng dáng chiếc xe lớn chạy ngang, dù trời tối nhưng cô vẫn nhận ra cô gái trên xe đó chính là Triều Kim Nghiên còn người bên cạnh là Cao Dĩ Huyên, cô sợ mình nhìn nhầm nên đưa tay dụi mắt vài cái, chiếc xe đột ngột dừng lại, cánh cửa bật mở Triều Kim Nghiên bước xuống với bộ trang phục lộng lẫy, giờ đây trong tình thế này cả hai thật giống như lần đầu gặp gỡ nhau nhưng có điều hơi ngược lại một chút, Triều Kim Nghiên thì thân phận cao quý còn cô bây giờ chỉ là một con bé bưng bê ở quán thịt nướng mà thôi.
“Nhất Đang.”
Triều Kim Nghiên vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy cô, Thẩm Nhất Đang có chút chạnh lòng cô nhẹ đẩy Triều Kim Nghiên ra, chỉ mới không gặp nhau một thời gian mà cả hai thay đổi nhiều đến chóng mặt như vậy, Thẩm Nhất Đang chỉ mặc chiếc áo sơ mi mua ở cửa hàng đồ cũ cùng với chiếc quần jean đen, mái tóc buộc cao lên trông giản dị đơn sơ, gương mặt cũng không trang điểm trông có vài phần nhợt nhạt còn dính chút vụn than trên mặt.
“Lâu rồi không gặp, cô có vẻ thành công hơn tôi nghĩ nhỉ?”
“Cậu sống tốt chứ? Hay là cùng tớ quay trở lại trường đi cơ hội vẫn còn nhiều cậu sẽ tỏa sáng mà, tài năng của cậu hơn tớ rất nhiều.”
Thẩm Nhất Đang cười lạnh rồi mím môi nói.
“Tôi của bây giờ rất tốt, tôi thích cuộc sống hiện tại bây giờ hơn.”
“Chẳng phải cậu rất yêu thích múa và muốn thành công sao?”
“Thích chứ, nhưng tôi mệt mỏi lắm rồi, đấu đá tranh giành vị trí số một đó khiến tôi rã rời thân xác, tôi muốn được nghỉ ngơi và tự do, bây giờ cô có cơ hội thì hãy nắm bắt nó đi.”
Không khí trở nên yên tĩnh hẳn, Thẩm Nhất Đang siết chặt bàn tay mình lại rồi nhìn đồng hồ, có vẻ không thể đứng nói chuyện mãi cô cần phải về sớm nếu không thì trời tối sẽ nguy hiểm.
“Nhất Đang cậu về cùng tớ nhé.”
Thẩm Nhất Đang khẽ lắc đầu.
“Trên xe là Cao Dĩ Huyên đúng chứ? Nhớ giữ bí mật đấy, tôi không muốn tung tích mình bị rò rỉ ra ngoài đâu, tôi còn phải mua chút đồ ăn nên cô về trước đi tôi đi trước đây.”
Thẩm Nhất Đang vừa nói dứt lời liền quay đầu rời đi ngược hướng của Triều Kim Nghiên, cô đứng đờ ra nhìn theo bóng dáng Thẩm Nhất Đang lặng lẽ rời đi trong sự tẻ nhạt cô đơn, bóng dáng mạnh mẽ ấy vẫn như vậy dù rơi vào tình cảnh này nhưng cô vẫn không bày ra sự yếu đuối của mình, Triều Kim Nghiên thở dài rồi quay trở về xe.
“Em nói chuyện với ai vậy? trông quen quá.”
“Chỉ là người bạn cũ thôi, chúng ta đi thôi trời cũng tối rồi.”
Triều Kim Nghiên giữ lời hứa và không tiết lộ danh tính của Thẩm Nhất Đang ra, cô luyến tiếc nhìn về phía sau chỉ mong Thẩm Nhất Đang có một cuộc sống như ý muốn của mình.
Thẩm Nhất Đang đi được một lúc thì phía sau lưng cô có một người lặng lẽ theo dõi quan sát cô, người đó lấy bộ đàm ra nói vào đó.
.
Đam Mỹ Hay
“Hành động được rồi.”
Lúc này Thẩm Nhất Đang có linh cảm không lành, quả như dự đoán của cô đám người cao to xuất hiện ăn mặc chất chơi chặn đường của cô, Thẩm Nhất Đang sợ hãi định bỏ chạy thì bị bọn chúng chặn lại.
“Các người muốn gì?”
Cô lùi lại bị bọn chúng dồn vào đường cùng, bọn chúng nhìn nhau rồi nhướng mày lấy dao kề cổ của cô.
“Nhan sắc xấu xí như vậy thật chẳng có hứng thú gì cả, hay là có tiền không đưua đây cho bọn tôi thì bọn tôi thả cô đi.”
Thẩm Nhất Đang nhất quyết không đưa vì nếu đưa cho bọn chúng thì xác định tháng này đói chết mất, cô lắc đầu kiên quyết.
“Tôi không có tiền.”
“Mày nói láo, bọn tao theo dõi thấy mày cầm tiền lúc nãy rồi, con không đưa tao cắt cổ mày.”
Cô định kêu lên thì bị bọn chúng bịt miệng lại dí dao gần vào cổ hơn, bây giờ tiền không còn quan trọng bằng tính mạng nữa Thẩm Nhất Đang liền lấy tiền trong túi ra đưa hết cho bọn chúng, bọn chúng giật lấy rồi cười hả hê sau đó rời khỏi đó để lại cô ngồi co rút ôm lấy thân mình.
Bây giờ tiền lương cũng bị trấn lột cô biết sống ra làm sao đây? bây giờ chỉ còn vỏn vẹn vài tờ tiền nhỏ đủ ăn một ngày mà thôi, cô bất lực kêu gào thảm thiết trong con hẻm, Lịch Bắc Dạ đứng gần đó quan sát trái tim anh có hơi nhói một chút nhưng kế hoạch vẫn còn đang diễn ra, đám người lúc nãy đi tới đưa toàn bộ số tiền đã trấn lột lúc nãy.
“Thiếu gia còn căn dặn gì thêm không ạ?”
“Xong chuyện rồi, giải tán đi lần sau cần tôi sẽ gọi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...