Cưới Tình Yêu Cũ

Tô Tuyết nghĩ nhất định hôm nay đi ra cửa không có xem lịch, nếu không tại sao chỗ này có hai người phụ nữ xinh đẹp tới mượn rượu giải sầu lại chẳng có một người nào tiếp cận? Cô run rẩy nhìn Cố Thiển Hi một chút, tay vỗ trán cảm thấy khẳng định là do dáng vẻ điên cuồng kia của Cố Thiển Hi làm cho mấy anh chàng đẹp trai cho dù có ngắm trúng cũng phát sợ mà bỏ chạy.

Tuy vậy, cô cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp xóa khỏi đầu óc!

Mike cầm ly rượu trong tay, anh ta là người Anh Quốc… Tâm tình trong nháy mắt bị hình ảnh của Tô Tuyết xuất hiện đầy trong tâm trí. Anh tự nhận mình không phải người mê gái, nhưng vẫn không nhịn được mà nhanh chân bước tới trước mặt Tô Tuyết, xuân tình phơi phới.

Chẳng qua là Tô Tuyết phát hiện ra một chuyện rất đau khổ: cô cùng Cố Thiển Hi đều không biết tiếng Anh. Dĩ nhiên, trừ mấy câu “Hello, goodbye…”!

“Xin chào, người đẹp!” Mike lên tiếng trước, lưu loát nói một câu tiếng Trung. Khóe miệng anh ta mang nụ cười, toàn thân lộ ra vẻ vô cùng trí thức!

“Bạn của tôi muốn mời vị tiểu thư này cùng nhảy một điệu, xin hỏi có thể cho chúng tôi niềm vinh hạnh này không?” Mike vừa nói vừa đem ánh mắt đặt trên người Cố Thiển Hi. Tô Tuyết nhìn Cố Thiển Hi, xem chừng cô ấy đã uống nhiều đến nỗi bắt đầu có chút rối rắm rồi, liền gấp gáp thay Cố Thiển Hi đồng ý: “Dĩ nhiên dĩ nhiên, Thiển Hi của tôi khiêu vũ rất giỏi đấy!”

Cố Thiển Hi cảm thấy có chút buồn nôn, cổ họng giãn ra rồi lại cứng nhắc nuốt vào. Cô hít sâu một hơi, tầm mắt có chút mơ hồ, nhưng như cũ vẫn không quên nắm lấy Tô Tuyết, mở miệng nói: “Tô Tuyết, tối nay nếu không tìm được một người đàn ông tốt đưa mình đi, sau này câu cũng đừng xuất hiện trước mặt mình nữa. Bà đây hôm nay mặc kệ điều gì, ly hôn thì sao chứ, thế giới cũng chẳng có gì thay đổi cả!” Nói xong, Cố Thiển Hi nấc một cái, miệng đầy mùi rượu xộc thẳng lên mũi Tô Tuyết.

Tô Tuyết cả khuôn mặt đầy vạch đen, kéo Cố Thiển Hi lại nói bên tai cô: “Cố Thiển Hi, câu không thể vừa say rượu liền lộ nguyên hình được! Phải để chút mặt mũi cho anh chàng Anh Quốc đẹp trai này chứ!”

“Cái rắm! Mặt mũi, mặt mũi cái gì… Bọn đàn ông các người cũng có mặt mũi sao! Không sinh con được, anh cho là tôi muốn sao!”

Được rồi, Tô Tuyết hoàn toàn muốn phát điên: Té ra, Cố Thiển Hi đem cô thành người đàn ông bội bạc kia sao!

Một bên là chị em tốt say rượu đang hiện nguyên hình, một bên là người đàn ông Anh quốc đẹp trai tha thiết muốn mời, nội tâm Tô Tuyết có chút giãy giụa.


“Quý Vĩ, bà đây nói cho anh biết! Đừng tưởng rằng ly hôn với anh, tôi sẽ khóc đến chết đi sống lại, anh nhìn xem có không!” Cố Thiển Hi lôi Tô Tuyết, lung la lung lay chỉ tới trước mặt Mike: “Thiếu anh, tôi còn có cả tá đàn ông theo đuổi!”

Tô Tuyết khóe miệng run rẩy, vừa rút tay ra đã nhìn thấy Cố Thiển Hi bước hai bước thân mật kéo cổ tay Mike, cả người kề sát người hắn: “Đúng là rất dễ nhìn, anh có phải cũng vừa bị vứt bỏ? Không bằng tối nay chúng là làm bạn đi!”

Mike đỡ lấy người Cố Thiển Hi, rõ ràng có thể cảm nhận được một ánh mắt tàn khốc bay tới bên cạnh mình.

Mike mỉm cười nói với Tô Tuyết: “Yên tâm đi, bạn của tôi chỉ muốn làm quen với vị tiểu thư này thôi, cũng sẽ không làm càng với cô ấy! Tô tiểu thư nếu như không để ý, có thể đi cùng với cô ấy!” Nói xong, Mike chỉ lên quầy bar trên tầng VIP.

Nhìn Mike cùng Cố Thiển Hi hai người dán chặt vào nhau, Tô Tuyết cảm thấy lòng cô như rỉ máu: Mình thích nhất là đàn ông Anh quốc đẹp trai mà… Thiển Hi, chị em chúng ta lần này vì cậu mà mình hi sinh rất lớn đấy!

Tô Tuyết cũng đi cùng, mặc dù trai đẹp rất quan trọng, nhưng an toàn của Cố Thiển Hi mới là quan trọng nhất!

Phó Hữu Minh ngồi quay lưng về phía ánh đèn, anh vừa đặt ly rượu xuống đã nhìn thấy Mike đỡ Cố Thiển Hi đi tới. Chân mày anh nhăn lại, không nghĩ tới Mike vừa rời đi không lâu liền đem Cố Thiển Hi đến.

Cách ánh đèn, Tô Tuyết cảm thấy người đàn ông cách đó không xa hình như đã gặp ở đâu rồi.

Nhưng bây giờ đầu óc cô say rượu cả rồi, chẳng khác nào một khối keo đặc.

“A… Vị tiên sinh này, anh nhìn có vẻ rất quen mắt!” Cố Thiển Hi tới bên người Phó Hữu Minh ngồi xuống, trong dạ dày một trận sôi trào.

Sau tiếng nhạc DJ chói tai là một khúc dương cầm nhẹ nhàng, âm thanh du dương bay tới liền khiến Cố Thiển Hi muốn khiêu vũ.


Nếu như nói Cố Thiển Hi biết khiêu vũ, thì chính là người ngốc nghếch bắt chước khiêu vũ; nhưng nếu nói Tô Tuyết biết khiêu vũ, cô có thể tự hào nói rằng cả sàn nhảy này hầu như không có mấy người sánh kịp!

Mike rất biết nắm lấy cơ hội, anh ta đứng dậy cúi người, ưu nhã khiêm tốn đưa tay mời: “Tô tiểu thư, tôi có vinh hạnh nhảy cùng cô một điệu không?”

Tô Tuyết nhìn Cố Thiển Hi một chút, trông chừng cô một chút mới an tâm, ánh mắt xoay qua khóa lại trên người đàn ông đang đứng dưới ánh đèn, đôi mắt biến thành ánh nhìn si mê. Phó Hữu Minh dặn người phục vụ mang một ly nước nóng tới, cuối cùng phân phó Tôn Nghệ đi mua thuốc giải rượu, lúc này mới đem ly nước đến trước mặt Cố Thiển Hi, mang theo vài phần đau lòng: “Uống cái này cơ thể sẽ dễ chịu hơn!”

Cố Thiển Hi ngây ngô nhận lấy ly nước, nhưng một ngụm cũng không uống, qua thật lâu mới bất ngờ hỏi: “Tiên sinh, có phải thật lâu trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi không? Tại sao trong đầu tôi lại nhìn thấy một hình bóng rất giống anh!”

Thân thể Phó Hữu Minh bỗng nhiên chấn động, tưởng rằng Cố Thiển Hi đã nhớ lại quá khứ. Nhưng mà qua thật lâu, Cố Thiển Hi lại mở miệng nói: “Tiên sinh, thật xin lỗi!”

Tô Tuyết nghe thấy tiếng nôn thốc nôn tháo của Cố Thiển Hi, không nhịn được rùng mình một cái, cô vừa đồng ý lời mời của Mike, lại nghe thấy Cố Thiển Hi “ọe” một tiếng, sau đó một mùi rượu trong nháy mắt mạnh mẽ đánh tới! Mấy n

gười đồng thời ngơ ngác, nhất là Tô Tuyết và Mike, hận không thể lập tức biến mất trước mặt hai người này.

Nhanh chóng quyết định, Tô Tuyết vội vàng cầm tay Mike: “Cái kia, chúng ta coi như không nhìn thấy gì cả. Vũ khúc sắp kết thúc rồi, chúng ta ra nhảy đi!”

Mike cũng không muốn đối mặt với vẻ mặt nổi quạu của Phó Hữu Minh, liền vội vã kéo Tô Tuyết chạy như điên lên sàn nhảy.

Phó Hữu Minh khẽ nhăn mày, nhưng không thu dọn vết nôn mửa của Cố Thiển Hi trên người mình ngay, mà ân cần hỏi cô: “Như thế nào, có thoải mái hơn một chút không?”

“Hình như… hình như đã đỡ hơn một chút rồi…” Cố Thiển Hi vừa dứt lời, sau đó liền “ọe” thêm một tiếng, liên tiếp đem chỗ sạch sẽ cuối cùng trên người Phó Hữu Minh nôn hết ra, giống như Iraq liên hiệp với Nga cùng tấn công Mỹ vậy, có thể nói là thế chiến lần thứ ba!


Tôn Nghệ vừa cầm thuốc giải rượu về đúng lúc thấy một màn này trong nháy mắt mặt đen đến tận Thái Bình Dương.

“Đi đặt một gian phòng đi!” Phó Hữu Minh nhìn Tôn Nghệ sững sờ tại chỗ, thẳng tay lấy thuốc giải rượu trên người anh ta cầm lấy rồi phân phó. Sau đó lại đem áo khoác cởi ra, để cho Tôn Nghệ ghi lại khoản nợ này. Bổ sung vào chi phí sửa xe lần trước, chờ Cố Thiển Hi tỉnh lại mới tính sổ.

Tôn Nghệ nhận lệnh, xoay người đi đặt phòng, trong đầu thắc mắc tổng giám đốc từ khi nào trở nên hẹp hòi như vậy rồi?

Bước đến chỗ Cố Thiển Hi ngồi, ôm cô lên. Tôn Nghệ chu đáo đặt một gian phòng cho Phó Hữu Minh, anh ta coi như công đức viên mãn có thể tan việc về nhà cùng vợ con rồi.

Sau hai lần nôn mửa, toàn thân cùng tính tình Cố Thiển Hi có chút mềm nhũn, nằm sấp xuống không còn chút khí lực. Phó Hữu Minh ôm cô đi vào thang máy, dịu dàng nhìn cô nói: “Mấy năm qua sao lại gầy như thế! Tên Quý Vĩ khốn kiếp này, rốt cuộc hắn đã chăm sóc em kiểu gì vậy?”

Thế nhưng, Cố Thiển Hi lại mơ mơ màng màng ngủ căn bản không nghe được gì cả, cô nằm trong ngực Phó Hữu Minh vặn vẹo thân thể, tìm tư thế tương đối thoải mái rồi ngủ thiếp đi.

Phó Hữu Minh bất đắc dĩ lắc đầu, cưng chiều đặt nụ hôn nhẹ lên trán cô.

Thang máy vang lên một tiếng, anh mới bước ra đi về phòng.

Cẩn thật từng chút một đặt Cố Thiển Hi lên giường xong Phó Hữu Minh mới thay quần áo bẩn trên người, vứt vào thùng rác. Dưới ánh đèn vàng, loáng thoáng có thể thấy được cánh tay cùng lồng ngực cứng cáp, đầu vai còn có một vết sẹo, dường như đã có từ rất lâu, do đó vết sẹo lưu lại khá rõ.

Thực ra, khoảnh khắc khi biết được Cố Thiển Hi ly hôn, trong lòng anh có chút phấn khích. Ít nhất, điều này chứng minh rằng từ bây giờ anh có thể quang minh chính đại đối xử tốt với cô, ôm cô trong ngực mình, cho dù có làm trò cười cho mọi người, anh có thể không chút kiêng kị mà nuông chiều cô, toàn bộ đều tặng cô những thứ cô muốn! Chẳng qua, khi Phó Hữu Minh nhìn thấy lông mày Cố Thiển Hi quét tới một nỗi ưu thương, tất cả vui mừng liền chìm vào hư vô!

Bởi vì chỉ có anh biết, Cố Thiển Hi chỉ khi nào cảm thấy tủi thân giữa lông mày mới nhíu lại thành hình chữ “Xuyên”! Anh thậm chí còn muốn tìm bàn ủi ủi phẳng nếp nhăn giữa hai chân mày của cô!

Đỡ Cố Thiển Hi trở mình, Phó Hữu Minh hít một hơi thật sâu, cởi áo khoác của cô ra. Lúc nãy nôn ra, trên người Cố Thiển Hi cũng dính không ít, giờ đã có chút mùi chua.


“Đừng đi…” Cố Thiển Hi kéo tay Phó Tử Minh, thấp giọng mang theo vài phần cầu xin: “Con, sau này chúng ta sẽ có một đứa con! A Vĩ, đừng vứt bỏ em!”

Thoáng cái, trái tim Phó Hữu Minh rơi xuống đáy vực: Đã bảy năm, dù chỉ một lần em cũng chưa từng nhớ đến anh sao!

Quý Vĩ, Quý Vĩ… Rốt cuộc em yêu hắn ta ở điểm gì chứ?

Có phải chỉ khi nghĩ đến tình yêu với hắn, em sẽ lại đau khổ?

Cố Thiển Hi, nếu quả thật chính là như vậy, anh tình nguyện người đau khổ là anh!

Cố Thiển Hi cảm thấy có chút im ắng, liền siết chặt tay Phó Hữu Minh: “A Vĩ, anh đừng im lặng như thế! Chúng ta không phải rất tốt sao? Tại sao anh lại nói những lời tàn nhẫn như vậy, tại sao anh lại nói quan hệ của chúng ta chẳng qua là tuổi trẻ bồng bột chứ? Anh có biết là rất đau lòng hay không…”

Tay Phó Hữu Minh siết chặt thành nắm đấm kêu răng rắc, anh nhìn Cố Thiển Hi mơ mơ màng màng ngủ mà vẫn còn nói những lời khó nghe, chỉ có điều giọt lệ nơi khóe mắt cô trong phút chốc đã dâng lên trong đôi mắt đẹp đẽ thanh tú. Anh đến bên người Cố Thiển Hi ngồi xuống, đưa tay đem nước mắt của cô lau khô: “Đứa ngốc!”

Cố Thiển Hi chợt lôi kéo Phó Hữu Minh, anh bất ngờ không chút phòng bị cả người ngã trên giường. Cố Thiển Hi thuận thế rúc vào trong ngực Phó Hữu Minh, hoàn toàn ôm lấy anh! Cô dụi dụi đầu, hơi thở có chút dồn dập: “Chúng ta sinh một đứa con đi! Một đứa con bằng xương bằng thịt chỉ thuộc về chúng ta mà thôi…”

Hơi thở ấm áp thổi tới trước ngực Phó Hữu Minh, thúc giục những rung động không yên trong lòng anh. Cố Thiển Hi bỗng nhiên ngẩng đầu, hôn lên môi anh… Hết thảy giống như chuyện thường tình, tất cả động tác giống như đã ngàn vạn lần xảy ra, vô cùng thành thạo!

Thậm chí, cô không cần vuốt ve mặt anh, cũng có thể biết chính xác vị trí!

Cố Thiển Hi, bất kể là thiên đường hay địa ngục, anh đều sẽ cùng em trầm luân! Bảy năm trước, thả em tự do bay lượn, bảy năm sau anh thà rằng bẻ gãy đôi cánh thiên sứ của em, cũng không muốn nhìn em cô đơn bay lượn nữa!

Anh trở mình, áp lấy môi Cố Thiển Hi hôn thật sâu!

Một đêm, chính là một lần trầm luân!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận