Khi Cố Thiển Hi tỉnh lại thì trời đã tối, Tô Tuyết không có tâm tình nấu cơm bèn gọi cơm bên ngoài, đang đứng trả tiền ở ngoài cửa.
Cô nhìn quần áo sạch sẽ trên người mình, cảm kích nhìn Tô Tuyết một cái. Tô Tuyết trong tay xách hộp cơm, quay người lại đã nhìn thấy Cố Thiển Hi phóng cặp mắt cảm động về phía cô, nhất thời toàn thân nổi da gà. Cô đem cơm tới, bất mãn nói: “Đại tiểu thư, phiền cậu đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình được không? Nếu không người ta còn tưởng rằng, hai chúng ta là bách hợp. Mình cho cậu biết, giới tính của mình vô cùng bình thường!”
“Cảm ơn cậu!” Cố Thiển Hi từ đấy lòng nói.
“Buồn nôn quá! Ăn cơm của cậu đi, ăn xong rồi theo mình đến chỗ này!” Tô Tuyết đem hộp cơm đẩy tới trước mặt Cố Thiển Hi, ánh mắt lại tràn đầy nụ cười. Cô xúc một miếng cơm, trong miệng còn đang nhai bỗng nhiên tò mò hỏi Cố Thiển Hi: “Này, làm sao hắn ta lại có thể để cho một người đàn bà gọi điện thoại cho cậu, nói muốn gặp lại bảo cậu ký tên! Điều này mà cái tên khốn khiếp hắn cũng có thể vui mừng được sao?”
Cố Thiển Hi mới ăn được một miếng cơm, động tác thoáng cái liền dừng lại: Trầm Tùy Tâm vừa gọi điện cho cô sao? Bọn họ gấp đến không dằn được như vậy ư?
“Mình cho cậu biết, mình vừa nghe tiếng liền biết người đàn bà này không phải cái dạng tốt đẹp gì, lời nói còn mang âm thanh uốn éo!” Tô Tuyết hoàn toàn không để ý bộ dạng tổn thương của Cố Thiển Hi, lại xúc một miếng cơm nói: “Cậu yên tâm, mình đã giúp cậu đáp ứng. Tối nay tám giờ, sẽ đem vị trí của cậu quăng cho cô ta!”
“Cái gì?” Cố Thiển Hi sửng sốt thiếu chút nữa hét lên: “Sao cậu lại đồng ý?”
Khẩu khí của cô mang theo vài phần trách cứ!
Tô Tuyết đem hộp cơm ném trên mặt bàn, giật tờ khăn giấy lau miệng, một bộ dàng hào khí ngất trời: “Mình nói Cố Thiển Hi, đầu óc cậu bị lừa đá nữa phải không? Mọi việc đã đến nước này, tại sao lại không bỏ đi, còn đem bản thân chịu đựng đến bảy năm? Sau đó nhìn hai người bọn họ ân ân ái ái, nhìn con bọn họ trưởng thành, rồi đợi đứa bé đó trưởng thành gọi câu một tiếng dì hay mẹ nuôi sao? Đã nói cậu cùng mình lăn lộn nhiều năm, thông minh như vậy sao lại thất bại? Mình cảnh cáo cậu, tối nay phải cầm bút ký cho mình, cho hai người bọn họ đi gặp quỷ đi! Từ nay về sau, cậu theo mình chu du giang hồ, sợ gì không tìm được nam nhân tốt!”
Cố Thiển Hi nhìn Tô Tuyết, cô ấy vĩnh viễn đều mang một bộ mặt không sao cả. Giống như đối với cô ấy, đời này nam nhân chính là một cục phân chó, nếu như không cẩn thận mà dẫm vào, cùng lắm thì lần này đổi sang con đường khác mà đi. Cố Thiển Hi rất hâm mộ Tô Tuyết có thể đem thất tình làm cơm ăn, tựa như cô ấy ba ngày hai lần phải đi gặp mặt, còn duyên dáng đặt cho mình cái tên: người lạc quan đáng yêu!
Khụ khụ… Tô Tuyết cười hắc hắc hai tiếng, thu hồi lại khí thế tuyệt đỉnh. Lại đem hộp cơm cầm trên tay: “Cậu tin mình đi, tuyệt đối không sai. Tên khốn kiếp kia không biết quý trọng cậu, tương lai chắc chắn hối hận. Chúng ta là phái nữ thời đại mới, thế nào cũng không thể để đàn ông xem thường được! Hơn nữa cho dù bây giờ hắn hồi tâm chuyển ý, cậu cảm thấy có thể tiếp tục cùng hắn cả đời được sao?”
Cố Thiển Hi lắc đầu: Đúng vậy, hết thảy đều không thể trở về được.
Thế nhưng tình cảm bảy năm, thế nào cũng không thể nói buông xuống là buông xuống được!
“Vậy không phải được rồi sao! Có câu nói rất hay, chết sớm siêu sinh sớm. Hôn nhân vốn chính là phần mộ của phụ nữ, hiện tại đã có người thay thế cậu nằm trong quan tài, chẳng phải nên rất cao hứng sao.” Tô Tuyết gắp một miếng thịt cá cho Cố Thiển Hi: “Trong cửa hàng của mình mới nhập mấy bộ áo cưới mới, người mẫu tạm thời có việc không tới được. Buổi tối cậu qua giúp mình một chút xem sao?”
Cố Thiển Hi cảm thấy vĩnh viễn cũng không thể nào cùng Tô Tuyết nói đạo lý, cô thậm chí hoài nghi đây không phải là Tô Tuyết trải qua mấy cuộc gặp mặt cùng ngàn người tranh luận. Mặc dù, Cố Thiển Hi rõ ràng thấy trong mắt Tô Tuyết mấy phần cười không có gì tốt đẹp, cô vẫn là gật đầu đáp ứng.
Tô Tuyết nhất thời vô cùng sung sướng: “Vậy thì ở chỗ mình vài ngày, vừa lúc cửa hàng của mình cũng rất bận rộn, cũng không có người giúp một tay!”
“Tiểu Tuyết, cậu để cho mình một người phụ nữ vừa ly hôn ngày ngày ở tiệm áo cưới giúp cậu, cậu không cảm thấy như vậy rất độc ác sao?” Cố Thiển Hi cảm thấy đói bụng, liền xúc một muỗng cơm mang theo ánh mắt kỳ quái nhìn Tô Tuyết: “Cậu nói, như vậy không phải thật xấu xa ư?
Tô Tuyết cười khan: “Mình đây không phải cũng vì muốn tốt cho cậu sao! Mình cho cậu biết, trước mắt muốn quên hết thống khổ, biện pháp tốt nhất tuyệt đối không phải là mở ra một đoạn tình yêu mới, mà là mỗi ngày nhìn người khác chuẩn bị hôn lễ, sau đó tưởng tượng cuối cùng sẽ có một ngày bọn họ ở trong phần mộ hôn nhân mà giãy giụa, sau đó chạy trốn… Qua một thời gian, cậu cũng sẽ dần dần cạn hi vọng đối với tình yêu cũng như hôn nhân. Không có hi vọng, tự nhiên cũng sẽ không có thất vọng, khổ sở, bi thương và vân vân cũng sẽ không có! Hơn nữa, cậu không ở chỗ của mình, chẳng lẽ lại về nhà xem sắc mặt của cha dượng cùng em gái cậu mà sống sao?”
“Cậu thật dẻo miệng… Khiến người ta không nói được lời nào!” Cố Thiển Hi cảm thấy không muốn ăn nữa, cô bỏ hộp cơm xuống đi tới trước cửa sổ, tâm tình trở nên cực kỳ sa sút. Trong nhà có thu nhập khá cũng bởi vì cô lấy thân phận bà chủ Quý gia mà trợ giúp, hôm nay cứ như vậy không báo trước liền ly hôn, không biết người nhà sẽ nhìn cô như thế nào nữa.
Cô sờ bụng mình, nếu như ban đầu có thể kiên trì sinh một đứa bé thì thật tốt. Ít nhất cũng sẽ không phát sinh chuyện như bây giờ!
Tô Tuyết nhìn bộ dạng của Cố Thiển Hi, cũng biết mình nói trúng nỗi đau khổ trong lòng cô. Tô Tuyết dứt khoát bỏ hộp cơm xuống, đứng đậy đi đến bên cạnh Cố Thiển Hi: “Mình cũng ăn xong rồi, trong tiệm bận bịu gần chết, chúng ta mau đi thôi!”
Cố Thiển Hi gật đầu thu lại suy nghĩ.
Tô Tuyết nói, cô ấy có thể từ bị phụ tình trong địa ngục mà thoát ra ngoài, hoàn toàn là vì có tiệm áo cưới bây giờ.
Bởi vì cứ một khoảng thời gian, sẽ có người đến tiệm yêu cầu hủy bỏ những bức ảnh kết hôn. Sau đó Tô Tuyết lại nhìn hai mắt vì khóc mà sưng đỏ của những người phụ nữ, trong tay cầm một cái kéo, đem những tấm ảnh chụp cùng chồng trước cắt vụn, ném vào thùng rác!
Cứ như vậy mấy năm, Tô Tuyết nổi danh là bậc thầy khuyên giải. Bất cứ khi nào có ly hôn, nếu trong lòng rối rắm, sẽ đi tìm Tô Tuyết nói chuyện phiếm! Mà Tô Tuyết sẽ luôn nghĩ hết các biện pháp đem tất cả những người đàn ông chuyển thành các loại tội trạng, vì thế hiện tại cô ấy đối với tình yêu cùng hôn nhân đều chết lặng.
Cố Thiển Hi nói: “Nếu mình là khách của cậu, biết cậu có sở thích này, khẳng định chết cũng không chọn áo cưới chỗ cậu. Còn chưa có kết hôn đã thấy đều là rủi ro!”
“Bà chủ!” Nhân viên cửa hàng hướng Tô Tuyết chào hỏi, cô gật đầu một cái rồi mới nói với Cố Thiển Hi: “Mình cho cậu biết, hiên tại số người ly hôn so với kết hôn còn cao hơn nhiều! Áo cưới chẳng qua cũng là phần mộ trước khi xuống ngôi mộ thật thôi!”
Cố Thiển Hi khóe miệng có chút co quắp, bất đắc dĩ nhún vai không muốn thảo luận vấn đề này.
“Tiểu Hứa, đem hết những bộ áo cưới mới đem đến hôm nay lấy ra!” Tô Tuyết cất giọng phân phó.
Không tới một phút, vài nhân viên cửa hàng đã lấy áo cưới trong kho hàng ra, bày ra trước mặt. Tô Tuyết tiến lên kiểm tra chất lượng tổng thể, vừa nâng lên một cái áo cưới trắng tinh: “Thiển Hi, cậu thử chút đi. Cậu biết đấy, con mắt khách hàng càng ngày càng cao, coi như mình mặc không đẹp thì cũng phải nhìn người khác mặc thật đẹp chứ.”
Cố Thiển Hi nhận lấy áo cưới, trong nháy mắt trên tay có cảm giác nặng như ngàn vàng.
Bảy năm, cô tựa hồ cũng đã quên mất hình dáng chiếc áo cưới.
Lúc từ phòng thử đồ đi ra, Tô Tuyết đã thấy có hai vị khách bước vào tiệm. Đó là một đôi vợ chồng đang dắt tay một bé trai chừng năm tuổi, một nhà ba người đang ngồi ở một bên chọn áo cưới. Thằng bé trông qua rất khả ái, đầu tròn trịa, mặt tròn trịa, thậm chí cả người cũng tròn vo.
“Tiên sinh, nếu có thể, tôi sẽ giới thiệu cho anh bộ váy người mẫu đang mặc của chúng tôi. Chiếc váy này được nhập từ Ý do chính nhà thiết kế EA tự tay thiết kế, mỗi một chỗ đều vô cùng khéo léo, từng đường kim mũi chỉ đều được may bằng tay. Làn váy vừa đủ dài, đến lúc đó có thể để cho tiểu bảo bối của anh chị làm hoa đồng, khung cảnh nhất định sẽ rất ấm áp!” Tô Tuyết canh lúc Thiển Hi từ phòng thử bước ra. Áo cưới được may một cách hoàn mỹ như được làm riêng cho cô, làm tôn lên thân hình có lồi có lõm.
Người đàn ông nọ nhìn thoáng qua áo cưới trên người Cố Thiển Hi, quay đầu dịu dàng nói với vợ: “Bà xã, em nhìn một chút cái váy bà chủ giới thiệu xem, như thế nào?”
Người vợ ngẩng đầu lên nhìn bộ áo cưới Cố Thiển Hi đang mặc một cái, cuối cùng đứng dậy tiến lên xem tỉ mỉ: “Nhìn qua bộ váy tiểu thư đang mặc đúng là rất đẹp, nhưng chưa chắc đã thích hợp với em.” Người vợ khẽ cười, nụ cười tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn. Cô bước đến trước bộ sườn xám màu đỏ truyền thống, nói: “Em thấy thích bộ này hơn, màu sắc mặc dù hơi sáng một chút nhưng thiết kế cũng rất đơn giản. Giống như tình yêu của chúng ta vậy, tuy không được chúc phúc, nhưng nó vẫn rất đẹp!”
Người đàn ông cười nhìn vợ, sau đó đó hướng Tô Tuyết nói: “Vậy tôi nghe lời bà xã mình vậy, chúng tôi lấy bộ này!”
“Dì, cháu cũng muốn mặc!” Bé trai bỗng nhiên mở miệng nói, sau đó chỉ vào bộ sườn xám màu đỏ bên cạnh: “Cháu cũng nghĩ giống dì, cháu thấy bộ nào cũng đẹp. Cái này mặc cũng rất đẹp, khi nào lên thiên đường tìm được ba mẹ, họ nhất định sẽ rất thích cháu!”
“Được! Bé mập chắn chắn sẽ rất đẹp!” Người vợ ấm áp cười, khóe mắt có chút ươn ướt.
Tô Tuyết cùng Cố Thiển Hi đều không nghĩ tới, trong tiệm sẽ xuất hiện một vị khách như vậy. Hai cô lần đầu nhìn thấy, lại nhận định bọn họ là vợ chồng, mà bé trai kia là kết tinh của bọn họ. Thế nhưng thời điểm thằng bé gọi bọn họ là dì chú, Tô Tuyết cùng Cố Thiển Hi đều bất ngờ.
Tô Tuyết đem sườn xám gói lại thật đẹp, mang theo vài phần xin lỗi nói: “Cô Lâm, thật xin lỗi, tôi tưởng thằng bé là con trai của cô!”
Người vợ chân thành cười: “Không sao! Tôi mặc dù không thể có con, nhưng tôi có bọn họ, xem bọn họ giống như thiên sứ vậy, trời cao đối với tôi vẫn là rất công bằng!”
Người đàn ông bước đến, cầm tay vợ nói: “Tâm nhi, chúng ta đi thôi!”
Người vợ gật đầu, cầm tay bé trai rời đi.
Cố Thiển Hi bỗng nhiên tiến lên một bước kêu: “Chờ một chút!” Thâm tâm cô rất nghi ngờ, trong lòng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Người vợ dừng bước lại: “Vị tiểu thư này còn có chuyện gì sao?”
“Dù không thể sinh con, cô cũng sẽ không để ý sao?” Cố Thiển Hi hỏi.
Người đàn ông nắm tay vợ thật chặt, khích lệ vợ yêu thêm dũng khí. Người vợ lúc này mới dũng cảm nói: “Tình yêu là chuyện rất đơn giản. Nếu như người đàn ông thật sự yêu cô, anh ta tuyệt đối sẽ không bởi vì cô không thể sinh con mà chỉ trích cô, thậm chí vứt bỏ cô! Tôi rất may mắn, đã gặp được tình yêu, cũng là gặp được người quan trọng nhất trong cuộc đời này!”
Tình yêu, là chuyện rất đơn giản.
Cố Thiển Hi nhìn bóng lưng đôi vợ chồng đi thật xa, đứng tại chỗ thật lâu không nhúc nhích.
Nếu thật sự yêu sẽ không vì đứa con mà bỏ đi, vậy Quý Vĩ hắn có thực sự yêu cô không?
Cố Thiển Hi bỗng nhiên rất muốn hỏi Quý Vĩ vấn đề này, hỏi hắn có lúc nào đã từng thật lòng yêu cô không?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...