Cố Thiển Hi không ngờ sẽ gặp Trầm Tùy Tâm ở sân bay, hiển nhiên Trầm Tùy Tâm không phát hiện ra cô, chỉ là thần thái của cô ta khi bước vào sân bay rất vội vàng hướng nhân viên làm trong sân bay hỏi thăm gì đó, sau đó là vẻ mặt đau thương cùng phẫn hận!
Cô nói với bà nội cô có chút lo lắng, nói rằng muốn tìm người giải sầu, bà nội không từ chối được Cố Thiển Hi liền đồng ý dừng lại. Cô tiện tay vẫy một chiếc taxi, đi theo phía sau xe Trầm Tùy Tâm, mới nhớ tới buổi sáng Trầm Tùy Tâm còn gọi điện hẹn cô.
Đúng lúc này cô ta lại xuất hiện ở sân bay, mà Quý Vĩ một tấc cũng không rời rõ ràng bây giờ lại không ở bên cạnh.
Cố Thiển Hi nhìn bộ dạng bây giờ của Trầm Tùy Tâm, đoán chừng chỉ sợ đã có chuyện lớn gì đã xảy ra!
Cô một đường đi theo Trầm Tùy Tâm, cũng không phải muốn dò la tung tích cô ta, chỉ là trong tiềm thức cảm thấy Trầm Tùy Tâm hiện tại nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Xe một đường chạy đến cửa lớn công ty Quý Vĩ, Trầm Tùy Tâm mới ngừng lại. Sau khi xuống xe cũng không tiến vào công ty Quý Vĩ, mà quay người đi về hướng xe của Cố Thiển Hi!
“Như thế nào, còn chưa đủ sao?” Trầm Tùy Tâm hai tay chống nạnh, thái độ vẫn vô cùng cao ngạo: “Nói đi, cô muốn làm cái gì?”
Cố Thiển Hi hoàn toàn không ngờ Trầm Tùy Tâm sẽ phát hiện ra cô, không khỏi có chút xấu hổ. Cô vẫn đi xuống xe, nhìn hốc mắt hồng hồng của Trầm Tùy Tâm, nhịn không được hỏi: “Cô ở sân bay làm gì?”
Vẻ mặt Trầm Tùy Tâm lập tức cảnh giác: “Cô đừng xen vào việc người khác! Cố Thiển Hi, tôi cảnh cáo cô, cô đừng mơ lấy chuyện này ra uy hiếp tôi!”
Cố Thiển Hi cảm thấy muốn tát mình một cái, cô đột nhiên hiểu ra, cái này gọi là tự mình hại mình.
Quay người, lên xe, Cố Thiển Hi nhìn Trầm Tùy Tâm, khẩu khí cũng không tốt: “Trầm tiểu thư yên tâm, tôi sẽ không trả đũa cô, đừng đánh giá cao bản thân như vậy!”
Bởi vì đã xảy ra sự kiện ở nhà hàng, bà nội vốn định để cho Cố Thiển Hi và Phó Hữu Minh tiến hành hôn lễ sớm một chút, bất đắc dĩ hiện tại phải trì hoãn một thời gian. Lúc trở về, Cố Thiển Hi tiếp điện thoại của Tô Tuyết, nửa giờ sau đều ngồi nghe Tô Tuyết một bên lải nhải, phàn nàn, nói ngắn gọn là Tô Tuyết ở Mỹ đã bắt đầu trận chiến tranh giành lãnh thổ với mẹ kế rồi!
Cố Thiển Hi thật sự nhịn cười không được, cho dù Tô Tuyết nói Cố Thiển Hi không có trái tim, nhưng Cố Thiển Hi vẫn nhịn không được mà nói: “Tiểu Tuyết, chẳng lẽ cậu không biết Mike tiên sinh đi Mỹ tìm cậu sao? Hữu Minh thế nhưng nói anh ta là người của hoàng thất Anh quốc, nếu như cậu đem anh ta đứng trước ba và mẹ kế của cậu, chuyện kia không phải trở nên ổn thỏa rồi sao!”
“Cố Thiển Hi, cậu có còn lương tâm không?” Tô Tuyết ở bên kia điện thoại gào lên: “Mình đang ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng rồi, cậu còn giỡn! Cậu nói xem, cậu bán đứng mình phải không, bằng không thì anh ta làm sao biết mình ở đâu?”
Cố Thiển Hi ôm lấy tim của mình, tỏ vẻ thề son sắt: “Mình tuyệt đối chưa từng nói cho anh ta cậu ở chỗ nào trong nước Mỹ, cậu phải tin tưởng độ trung thành của mình! Nhưng mà Tiểu Tuyết, nếu anh ta tìm được cậu thì làm sao bây giờ? Mình chưa bao giờ nhìn thấy một ai nghiêm túc với cậu như vậy… Cậu thực sự không có ý định cân nhắc suy xét chút nào sao?”
Sau đó Tô Tuyết tìm cả chục lý do để chứng minh cô và Mike tuyệt đối không phải một đôi, Cố Thiển Hi nói: “Được được được! Bà cô, vậy cậu chờ đi… Nếu mình sinh con trai, về sau sẽ đem cậu giới thiệu cho nó, dù sao nước phù sa không thể để chảy sang ruộng người ngoài được!”
“Cố Thiển Hi, mình có thể đem mấy đời tổ tông nhà cậu ra mắng được rồi đấy!”
“Đừng nha, mình vẫn nên giới thiệu người khác là được rồi!” Cố Thiển Hi vội cười.
Sau khi Tô Tuyết cúp điện thoại, Cố Thiển Hi có cảm giác muốn than thở! Bộ dạng của Tô Tuyết bây giờ, thật sự khiến cô lo lắng!
Cũng chỉ có Cố Thiển Hi mới biết rõ tại sao Tô Tuyết lại biến thành như vậy, đã nhiều năm rồi, bên người cô ấy chưa bao giờ thiếu người theo đuổi… Những tình cảm ấy, dối trá ấy, Tô Tuyết cho tới bây giờ đối với bọn họ đều chưa từng tin là thật. Dựa theo lời Tô Tuyết mà nói chính là: “Mình không muốn tự tay đào hố, sau đó tự mình lập mộ bia, nằm tại cái nơi lạnh như băng trong mộ ấy, có mà chết!”
Cô nhìn điện thoại, bỗng nhiên muốn gọi điện cho Phó Hữu Minh. Không phải muốn nói cái gì, chỉ là đơn giản muốn giải khuây mà thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...