Cưới Tình Yêu Cũ

Cố Thiển Hi ngồi trên băng ghế trong lối đi nhỏ, tay chân luống cuống. Theo như lời của bà nội Phó nói, thân là bạn gái Phó Hữu Minh, nhất định thân thể phải khỏe mạnh, ăn uống phải thật ngon miệng. Cho nên, chuyện cần phải làm đầu tiên là kiểm tra toàn thể xem có đau ốm gì không!

Cô nhích thân thể nhìn vào trong phòng làm việc của viện trưởng, trong mắt đều là nụ cười vui sướng không ngưng được miệng!

Phó Hữu Minh hết lần này tới lần khác làm như không có chuyện gì, cô nghiêng người dựa vào tường, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ đến xuất thần.

“Chúc mừng lão phu nhân. Tỷ lệ mang thai gần tám mươi lăm phần trăm! Nhưng mà đây là lần mang thai đầu tiên, ba tháng đầu rất quan trọng, nhất định phải chú ý! Nhất là trong tuần đầu thụ tinh, nhất định bà cần phải cẩn thận, không nên làm việc quá sức, tốt nhất là nên tạm dừng chuyện phòng the! Tuyệt đối phải hết sức cẩn thận!” Viện trưởng đem báo cáo kiểm tra đưa cho bà nội Phó, không quên dặn dò một hồi.

Bà nội Phó vui mừng cầm lấy báo cáo, không khách khí nói: “Lão Hứa, tôi thật muốn ôm chắt ngay bây giờ, ông chính là đại ân nhân số một của Phó gia chúng tôi đấy!”

Viện trưởng chỉ cười không nói lời nào!

Dựa vào giao tình của ông cùng với lão già Phó gia, chuyện này căn bản cũng không là gì.

Cố Thiển Hi nói: “Phó tiên sinh, bà nội có phải quá khoa trương hay không? Chúng ta có cần phải giải thích một chút?”

Phó Hữu Minh quay đầu lại, trầm tư một lúc lâu, lời nói ẩn ý sâu xa: “Bà nội bị cao huyết áp, thân thể vẫn chưa tốt, hiện tại không thể bị kích động. Trước hết đặt chuyện này qua, chờ thêm mấy ngày nữa anh sẽ nói cho bà hay!”

“Ừ!” Cố Thiển Hi cũng không hoài nghi, thật thà gật đầu.

Lúc Tô Tuyết gọi điện tới báo cáo, Cố Thiển Hi đang ăn cơm trưa.

Bà nội Phó lôi kéo cô đi, nói rằng muốn bồi bổ cơ thể cho cô, vì thế Cố Thiển Hi phát hiện tất cả các món ăn trong nhà hàng đều được bày lên trên bàn. Bà nội Phó vẫn không quên hỏi lung tung này kia, hỏi Cố Thiển Hi thích ăn món gì! Thái độ ân cần như vậy làm cho Cố Thiển Hi cảm thấy có phải cô bị bệnh nan y rồi không, phải chăng đây là bữa tối cuối cùng?

“Ô hay!” May là bà nội được nuôi dạy đàng hoàng, cũng không nhịn được phỉ nhổ: “Nói lung tung gì vậy, những lời như vậy sau này không được phép nói nữa!”

Tô Tuyết nói mùa xuân của Cố Thiển Hi rốt cuộc cũng đã tới, thậm chí oán trách mình cũng có tình một đêm mà sao lại không tìm được một người đàn ông vừa ý? Cô hỏi Cố Thiển Hi có phải cô ấy có thuốc mê gì không, nếu không tại sao chỉ một chiêu đã bắt được địch rồi!


Cố Thiển Hi xém chút nữa phun hết cơm trong miệng ra, không thể làm gì khác hơn là kéo giọng thật nhỏ: “Mình cùng anh ta trước kia có gặp qua một lần, chính là người đã đưa mình về nhà hôm trước! Cậu có nhớ không, anh ta là chủ nợ lớn của mình, thiếu hai mươi sáu vạn vẫn còn chưa có tiền trả nữa!”

Tô Tuyết gõ trán một cái: “Trời ạ, Cố Thiển Hi, cậu ly hôn quá đúng lúc! Xem ra mình cũng phải kết hôn thôi, sau đó lại ly hôn, nói không chừng bạch mã hoàng tử của mình cũng xuất hiện!”

“Cậu trước tiên đừng tìm bạch mã hoàng tử, thay mình tìm một công việc nào đó đi! Mình không có việc làm, đoán chắc bán mình cũng không đủ trả lại hai mươi sáu vạn!” Cố Thiển Hi nói xong cúp điện thoại.

Tìm việc làm? Lòng Phó Hữu Minh thâm trầm, đã sớm có chủ ý!

Khi rời khỏi nhà hàng, Phó Hữu Minh rõ ràng cố ý đi ở phía sau, anh cảm thấy chính mình không thể nào mà ra mặt được.

Bởi vì Cố Thiển Hi đem toàn bộ đồ ăn còn thừa đóng gói lại, bảo là muốn mang đi! Sau đó về nhà bỏ tủ lạnh, còn có thể ăn được mấy ngày!

Anh thân là khách VIP của nhà hàng, từ trước đến nay xài tiền như nước. Hôm nay lại đem đồ ăn thừa gói lại mang về nhà, cái này làm cho Phó Hữu Minh không nâng mặt nổi mà bước đi!

Nhất là người quản lý và người phục vụ của nhà hàng này, nhìn Cố Thiển Hi giống như sinh vật lạ, mà Cố Thiển Hi còn rất tự hào ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi ra ngoài: Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn trích hòa hạ thổ (Dịch: Cày đồng đang buổi ban trưa/Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày), khi còn bé chưa đọc qua bài thơ này hay sao?

Bà nội Phó cũng không ngăn cản, dặn dò lái xe đưa Cố Thiển Hi về nhà Tô Tuyết, bà cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút, sau đó mới vẫy tay tạm biệt Cố Thiển Hi!

Bà cũng không yên tâm khi cháu dâu của bà, vợ của cháu đích tôn ở một nơi như vậy, ăn đồ ăn thừa cơm thừa!

Diệp Thư Nghiên không biết khi nào đã rời đi, chỉ để lại một mảnh giấy, trên giấy viết sau này mỗi ngày đều sẽ đến một chuyến, cho tới khi nào Cố Thiển Hi chịu về nhà mới thôi!

“Thiển Hi, mẹ của câu thực lợi hại! Ngay cả mình giang hồ lâu như vậy, đều bó tay chịu trói rồi, cậu rốt cuộc tính thế nào?” Tô Tuyết trong tay gặm tôm hùm, trong miệng còn nhai chưa xong!

Cố Thiển Hi chưa nghĩ đến vấn đề này, không thể làm gì hơn là ứng phó qua loa: “Đợi chừng nào mình tìm được việc làm trước rồi tính sau!”


“Quý Vĩ ấy, cậu thật sự một phân tiền chia tay cũng không lấy của hắn sao?” Tô Tuyết nhớ tới Quý Vĩ, nói rõ ràng, cũng thật lòng cảm thấy không đáng thay cho Cố Thiển Hi!

Quý Vĩ bây giờ coi như là người có tiền, một trăm tám mươi vạn chẳng lẽ cũng không chịu chu cấp?

Cố Thiển Hi ngây ngốc, một lúc lâu mới lên tiếng: “Tình yêu không thể thay thế bằng tiền bạc được! Nếu như bởi vì hai người chia tay mà đòi phí chia tay, mình đây cùng nhân tình có cái gì khác nhau? Ai cũng có thể chà đạp tình yêu của mình, nhưng duy nhất chính mình không thể chà đạp tôn nghiêm của bản thân!”

Cô nói rất có khí phách, lý lẽ cứng rắn làm cho Tô Tuyết cũng không thể phát biểu ý kiến gì.

Đúng vậy, tình yêu là thật ra là chuyện tình cảm của hai người kết hôn, nếu như bẻ cong tình yêu sẽ biến thành chuyện riêng của hai người! Bất kể trong lúc tình cảm hỗn loạn thành dạng gì, tình yêu chính là tình yêu, nó chỉ cần ở một chỗ, như vậy cũng đủ làm người ta tôn trọng!

Tô Tuyết nghĩ cô phải tìm một đề tài nào đó hạ bớt không khí trong phòng, bởi vị thật sự là rất quỷ dị.

“Thiển Hi, dù sao bây giờ cậu chưa tìm được việc, không bằng trước tiên đến tiệm áo cưới giúp mình đi! Dù gì cũng có sẵn sức lao động miễn phí, có ngốc mới không xài!”

Cố Thiển Hi nhìn Tô Tuyết đang ăn đồ ăn ngon, không nhịn được mắt trợn trắng: “Vậy cậu tính xem bữa cơm này nên trả cho mình bao nhiêu tiền đi!”

“Này, Cố Thiển Hi!” Tô Tuyết xù lông: “Mình không trách cậu nhặt đồ ăn thừa đem về tiếp đãi ân nhân cứu mạng cậu thì thôi, cậu lại dám mở miệng muốn mình trả tiền! Mình đưa cậu, cậu dám lấy không?”

Cố Thiển Hi đang muốn gật đầu, ngoài cửa liền có người gõ cửa, đập thùng thùng!

“Muốn chết hả!” Tô Tuyết miệng cũng không kịp lau, mang dép ra mở cửa.

Một bác gái khoảng bốn mươi tuổi đứng ở cửa, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tô tiểu thư, căn phòng này ngày mai là hết kỳ hạn rồi, cô xem xem hôm nay có thể dọn dẹp đồ đạc chuyển đi được chưa?”

“Dọn nhà?” Tô Tuyết có chút không hiểu: “Đến kỳ hạn vẫn có thể tiếp tục thuê mà, cháu cũng không phải không trả tiền?”


Chủ cho thuê nhà vẫn cười chân thành như cũ: “Đây không phải vấn đề trả tiền hay không, dù sao căn phòng này tôi cũng không muốn cho cô thuê nữa! Cô bây giờ đã gần người giàu có rồi, xin cô đại nhân đại lượng bỏ qua cho tôi đi! Căn phòng này là sản nghiệp tổ tiên để lại cho tôi, nếu cô không dọn đi, nó sẽ bị thu mua đấy! Cô xem đó, nhiều năm qua tôi đối đãi với cô có phần không tệ, cô giúp tôi, mau mau dọn đi đi!”

Tô Tuyết không hiểu gì hết: Gần người giàu có!

Cô quay đầu nhịn vẻ mặt mờ mịt của Cố Thiển Hi, đột nhiên cảm thấy chuyện này nhất định có quan hệ với Cố Thiển Hi.

Chủ nhà vừa nói xong, ngay tức khắc một đám đàn ông to lớn xông vào trong phòng Tô Tuyết, thấy cái gì dọn lấy cái đó, không chút khách khí. Tô Tuyết nhìn từng người từng người: “Các ông đây là đang muốn vào nhà ăn cướp à, dừng tay ngay nếu không bổn tiểu thư sẽ báo cảnh sát!”

Nhưng mà, tiếng rống của sư tử Hà Đông vẫn không dùng được!

Tôn Nghệ từ ngoài cửa bước vào, hướng về phía Tô Tuyết gật đầu, sau đó mới đi tới trước mặt Cố Thiển Hi: “Cố tiểu thư, lão phu nhân thay cô và Tô tiểu thư tìm một nơi ở mới, hôm nay có thể dọn đi rồi! Xe đang ở dưới chờ, đi ngay bây giờ được chưa?”

Vẻ mặt Tô Tuyết bừng tỉnh đại ngộ nhìn Cố Thiển Hi: Cố Thiển Hi ơi Cố Thiển Hi, nhìn không ra cậu thật là người đầu óc thâm sâu quá nha!

“Tôi cảm thấy nơi này rất tốt mà!” Cố Thiển Hi không có phản ứng với nụ cười mờ ám của Tô Tuyết, đứng dậy nho nhã lễ độ nói.

Tôn Nghệ vẫn giữ vẻ mặt nghề nghiệp mỉm cười: “Lời của lão phu nhân tôi không dám không tuân theo! Dù sao cũng chỉ cần thời gian nửa tháng, chờ bà qua giai đoạn này, đến lúc đó hai cô chuyển đi cũng không muộn!”

Chủ nhà đứng ở cửa, thì thầm trong miệng: cô dọn đi mau đi, để tôi còn nhận lại phòng nữa!

Khi Cố Thiển Hi quay đầu lại nhìn, trong phòng đã được dọn sạch trơn. Cô nhớ tới lời Phó Hữu Minh đã nói… cảm thấy chuyện này mình cũng có trách nhiệm, không thể làm gì khác đành gật đầu đồng ý.

Phó Hữu Minh vốn muốn cùng Cố Thiển Hi đi tới nhà mới, đây cũng là mệnh lệnh của bà nội. Chẳng qua trên đường anh nhận được một cú điện thoại, sau đó sắc mặt tối sầm, căn dặn Tôn Nghệ đưa Cố Thiển Hi đi trước, còn anh thì tự mình lái xe khác bỏ đi.

Tô Tuyết kinh hô, nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhất thời dưới chân như bị đóng đinh đứng bất động. Cô nuốt một ngụm nước bọt nói: “Cố Thiển Hi, đừng nói mình là tình một đêm của cậu lại chính là tổng giám đốc tập đoàn Phó thị, xếp thứ nhất trong những người đàn ông độc thân hoàng kim, Phó Hữu Minh nha! Đây là tình nhân trong mộng của mình đó!”

Cố Thiển Hi vội vàng che miệng Tô Tuyết, nhìn vẻ mặt Tôn Nghệ không có gì thay đổi, mới nói nhỏ bên tai Tô Tuyết: “Cậu đừng khoa trương như vậy! Nếu cậu thích, mình đưa cho cậu là được chứ gì?”

“Thôi đi, chồng bạn không thể đoạt, mình liền nhịn đành bỏ thứ yêu thích vậy!” Tô Tuyết mang vẻ mặt ủy khuất, giống như cô ấy mới chính là người bị hại.


Tôn Nghệ lái xe rất ổn định, không tới nữa giờ xe liền dừng lại ở phía trước một khu biệt thự độc lập.

Cổng lớn biệt thự mở ra, hơn mười người giúp việc nữ và đầy tớ đứng ở đằng sau cánh cổng, trong nháy mắt Cố Thiển Hi cảm thấy không thở được.

Lão phu nhân rốt cuộc muốn làm gì, bởi vì cô là bạn gái Phó tiên sinh sao? Lý do này có phải quá miễn cưỡng hay không!

Lòng cô thấp thỏm không yên, hoàn toàn không nghe lọt tai lời của Tô Tuyết.

♥♥♥

Phó Hữu Minh đem xe dừng lại trước cửa một tòa soạn, đi thẳng vào trong.

Chủ biên tòa soạn có chút giao tình với anh, anh ta đưa Phó Hữu Minh tới phòng họp đóng cửa lại, sắc mặt trầm trọng nói: “Phó tiên sinh, hôm nay có người dấu tên gọi điện tới tòa soạn, tuyên bố là em trai của anh, hơn nữa còn có chuyện liên quan đến cha anh, hắn muốn đem tấm màn vạch trần! May mà lúc ấy người nghe điện thoại là tôi, tôi thấy cần thông báo cho anh, muốn xem ý kiến của anh một chút!”

Phó Hữu Minh không nghĩ tới hành động của Quý Vĩ lại nhanh như vậy, nhưng mà hắn không trực tiếp công bố tin tức kia ra, mà lại nói cho tòa soạn mà Phó Hữu Minh quen thuốc nhất, Phó Hữu Minh biết Quý Vĩ vẫn còn một chút kiêng dè với anh!

Hắn đang thách thức!

Trong vòng vài ngày ngắn ngủi, do tập đoàn Phó thị rút về hết tất cả tiền đầu tư, công ty Quý Vĩ nhất thời bắt đầu chịu không nổi. Hắn thậm chí còn phải đối mặt với những khoản tiền bồi thường, chỉ những thứ này cũng đủ để cho hắn năm năm lao tâm khổ tứ thành lập công ty trong một đêm phải đóng cửa.

“Hắn còn gửi tới cái này!” Chủ biên do dự đem ảnh chụp giao cho Phó Hữu Minh.

Trên tấm ảnh là buổi tối hôm Phó Hữu Minh đưa Cố Thiển Hi vào khách sạn, hai người dựa sát vào nhau nhìn vô cùng mờ ám.

Trong lòng Phó Hữu Minh nổi giận, thản nhiên đứng lên: Quý Vĩ ơi là Quý Vĩ, anh nghĩ có thể lợi dụng cô ấy mà cảnh cáo tôi, có phải tự cho mình quá thông minh hay không?

Anh trả lại tấm ảnh cho chủ biên, trầm giọng nói: “Đem những tấm hình này đăng lên đi. Sau đó công bố tin tức có thể trong vài ngày tới tôi sẽ cùng người phụ nữ trong hình kết hôn. Mà lý do là, cô ấy mang thai!”

Chủ biên không tin nhìn Phó Hữu Minh, mặc dù trong lòng anh ta tràn đầy tò mò nhưng đối với quả bom tin tức này mà nói khiến cho anh ta kích động không thôi.

Phó Hữu Minh bước chân rời khỏi tòa soạn, đem xe chạy tới công ty Quý Vĩ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui