Vì vậy mấy người thu dọn ít thứ, lúc chuẩn bị rời đi thì Lý Tiêu đi tới: "Mang ta đi với, bần đạo cũng muốn đi xem nơi đó hiểm ác cỡ nào."
Chỉ trong một bữa cơm ngắn ngủi, Lý Tiêu đã thay đổi một thân y phục.
Một chiếc đạo bào mới tinh, khuôn mặt lấm lem cũng rửa đến sạch sành sanh.
Tay hắn nắm phất trần, nở một nụ cười cao thâm khó dò.
"Bần đạo tên Lý Tiêu, nguyện đi theo Lăng công tử lên núi đao xuống biển lửa, thề vĩnh viễn theo ngài."
"Ngươi tìm cái tiểu tuỳ tùng khi nào vậy?" Mạc Nhậm trêu ghẹo nói.
Lăng Lang lại quay mặt qua đi không thèm để ý tới y, chào hỏi Lý Tiêu: "Không nghĩ đến ngươi hóa trang cũng rất có bộ dáng phiên tiên phong đạo cốt".
Lý Tiêu vung phất trần một cái nói: "Đương nhiên, ta chính là cao nhân tu luyện nhiều năm, chút bộ dáng này vẫn phải có."
"Vậy thì tại sao sáng sớm ngươi lại giống như ăn mày nằm ăn xin ở trên đường?" Lăng Lang hỏi.
"Ầy, nói ra rất dài dòng, ta có nỗi niềm khó nói.
Chỉ vì hai mươi năm trước sư phụ thay ta bói một quẻ nói ta có hạn, nhất định phải giả ngây giả dại cho đến khi gặp phải quý nhân có thể thay ta giải hạn mới được.
Vì vậy ta mới mặc bộ quần rách rưới trốn ở đầu đường, chờ người kia xuất hiện.
Cũng may, cuộc sống như thế cuối cùng cũng coi như chấm dứt".
"Ngươi gặp được người này?" Có người trong nhóm tiễn đưa hỏi.
"Bần đạo tốt số, sáng nay đã gặp người kia rồi".
"Ai?"
"Chính là Lăng công tử" Lý Tiêu chỉ về phía Lăng Lang với vẻ mặt rạng rỡ: "Nói tới Lăng công tử, thì đây chính là phúc tinh từ xưa đến nay khó gặp.
Phúc khí của hắn nuôi dưỡng những người bên cạnh như mưa, khiến những người đó đại phú đại quý, tài vận cuồn cuộn, cơm áo không lo, không bệnh không họa".
Sau khi Lý Tiêu nói khoác không biết ngượng xong, thì thấy mấy người bên cạnh hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Hắn không thèm để ý cười nói: "Thế nhân ngu muội, càng không nhìn được phúc hay họa.
Các ngươi nói hắn là sao chổi, ta lại muốn nói hắn không phải".
Mạc Nhậm lấy ra một chiếc thuyền nhỏ từ trong túi trữ vật của mình, sau khi đặt nó xuống đất, chiếc thuyền kia bắt đầu tự động to dần lên, mãi đến khi có thể chứa được bọn họ mới ngừng to lên.
Lăng Lang nói: "Lý đạo trưởng, không nên nói nữa, chúng ta phải đi rồi".
Lăng Lang nâng Duy Nhi lên thuyền, nhìn mặt mũi tiều tụy mệt mỏi không vui của nàng: "Duy Nhi, nếu không thì đừng đi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta đi là được rồi".
"Một ngày không tìm được phụ mẫu thì muội ăn ngủ không yên, lo lắng vô cùng" Duy Nhi lau nước mắt, cau mày, bộ dáng yếu ớt phảng phất gió vừa thổi thì ngã.
Lý Tiêu nhìn Duy Nhi, thở dài rồi nói: "Quả thật là mỹ nhân làm từ nước, không chịu nổi gió táp mưa sa.
Một đường đi này ta càng phải để tâm nhiều hơn rồi".
Duy Nhi da trắng như ngọc, cằm nhọn làm nổi bật miệng như quả anh đào nhỏ.
Lông mày đẹp như tranh vẽ, thân tựa liễu yếu lay động trong gió, tay áo sặc sỡ tung bay như tiên nữ.
Mấy người ngồi xuống bảo thuyền, bảo thuyền bay lên trong không trung, bắt đầu phi hành, hướng về thành Nhạc Sơn.
Duy Nhi dựa vào bên cạnh Lăng Lang, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Lang ca ca, chuyện của ca và Mạc Nhậm là sao vậy? Người ngoài sao lại đang đồn hai người kết đạo lữ?"
"Người kia lòng muông dạ thú có ý đồ xấu, không phải là chính nhân quân tử.
Duy Nhi, muội đừng nghe người ngoài nói bậy, ta và lang tử kia không có bất cứ quan hệ gì".
Mạc Nhậm nghe thấy lời của hắn, cũng chỉ cười cười không để ở trong lòng.
Hắn đứng ở mũi thuyền quay lưng về phía mọi người, dùng pháp lực khống chế sự ổn định của thuyền, lại như không nhìn thấy bộ dáng thâm mật của Lăng Lang và Duy Nhi.
Ngược lại Phi Trắc ngồi ở xa phía đuôi thuyền trong mắt hiện lên vẻ u ám, từ khi lên thuyền gã chưa hề nói chuyện, vẫn luôn không ngừng nhìn Lăng Lang.
Duy Nhi nghe được Lăng Lang nói thì thả lỏng.
Nhưng ai biết Mạc Nhậm đột nhiên thốt ra một câu.
"Lăng Lang, một ngày nào đó, ta sẽ làm cho ngươi đối với ta muốn ngừng mà không được, khóc lóc cầu ta thương tiếc ngươi."
Lăng Lang đột nhiên đứng dậy nhìn Mạc Nhậm: Y cố ý.
Vì thế hắn tức giận đi đến trước mặt Mạc Nhậm, cắn răng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn làm ngươi hoàn toàn thuộc về ta".
Mạc Nhậm chỉ mới nói nửa câu, nửa còn lại thì nuốt xuống: Khiến tất cả những người chung quanh ngươi đều rời ngươi mà đi, trong mắt của ngươi chỉ có thể có ta.
Lăng Lang nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của Mạc Nhậm, cùng với lời nói hời hợt kia của y, còn có đáy mắt đầy sự trầm lặng.
Đôi mắt hắn đỏ lên như đang nhìn kẻ địch, muốn lột da tróc thịt Mạc Nhậm.
Hắn nhẫn nhịn chịu đựng cuối cùng mắng một câu: "Bệnh thần kinh."
Mà Duy Nhi nghe thấy những lời Mạc Nhậm nói, nàng ngồi xuống co thân thể lại, hai tay ôm đầu gối, đáng thương vùi đầu vào đầu gối của mình: "Lang ca ca, muội đã mất đi phụ mẫu, không muốn mất ca nữa đâu".
"Duy Nhi, không đâu, ta sẽ luôn luôn ở bên muội".
Lăng Lang xoay người đi tới an ủi Duy Nhi, nhưng lại bị Mạc Nhậm tóm lại.
"Ngươi muốn làm gì? Ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta".
"Ngươi không nên chọc ta, nói cho ngươi biết, ta mà tức giận thì đến bản thân cũng thấy đáng sợ đấy" Giọng nói trầm thấp của Lăng Lang vang lên.
"Ta vân du thiên hạ nhiều năm như vậy, đối thủ thì ngược lại chưa bao giờ gặp.
Ngươi biết vì sao không? Bởi vì những người đối nghịch với ta đều chết hết".
"Được, vậy để ta mở mang tầm mắt xem ngươi đáng sợ như thế nào."
Lăng Lang lấy dao găm ra chĩa vào Mạc Nhậm, bây giờ hắn càng ngày càng không hiểu ý đồ của người này, tại sao Mạc Nhậm cứ đối nghịch với hắn.
Có nhiều người như vậy nhưng tại sao Mạc Nhậm lại cố tình chọn trúng hắn làm đạo lữ.
Mạc Nhậm thật sự thích hắn sao? Chỉ sợ có kẻ ngu ngây thơ mới tin cái lý do như cứt này.
Lăng Lang nắm dao găm đâm về phía Mạc Nhậm, còn chưa kịp chạm vào Mạc Nhậm thì chỉ thấy Mạc Nhậm dơ tay lên.
Lăng Lang như bị mê hoặc, mất khống chế đi về phía y, mãi đến khi nhào vào trong ngực của y, đưa tay khoát lên vai của y.
"Như vậy mới ngoan" Mạc Nhậm khẽ vuốt lưng hắn.
Lý Tiêu ở bên cạnh sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Mạc Nhậm thì sửng sốt: Đây chính là cao nhân, không thể coi thường.
Mà Phi Trắc ngồi ở đuôi thuyền nắm chặt nắm đấm, mãi đến khi tay rỉ ra máu.
Gã tự nhủ với mình phải kiên nhẫn, dù sao Mạc Nhậm không phải là người gã có thể động đến, nên gã chỉ có thể chờ đến lúc không có người mới lặng lẽ đi an ủi Lăng Lang.
Người kia đứng dưới hoa rơi, vừa quay đầu lại ba ngàn cánh hoa như mất hết màu sắc.
Cái gọi là độc nhất vô nhị, nếu không phải lưng đeo vận mệnh tai họa, thì chính là đệ nhất mỹ nam An Thành.
Hắn đẹp giống như không phải vật của nhân gian, vẻ đẹp của hắn chỉ có thể bị giam cầm ở nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời, vẻ đẹp của hắn khiến người thán phục cũng không dám đến gần.
Hắn là một công tử nho nhã, cũng là thiếu niên hoạt bát, càng là người mà Phi Trắc ái mộ.
Nhưng phần yêu này lại khiến Phi Trắc không thể mở miệng.
Đôi mắt Phi Trắc có một tia bi thương, gã mang theo phần bi thương này, cúi thấp đầu tiến vào bên trong bụi trần.
Phi Trắc nghĩ: Không phải Lăng Lang không thích người kia sao? Ta còn có hi vọng.
Chỉ cần hắn nguyện ý, ta sẵn sàng mang hắn đi thật xa.
Đi được nửa ngày, mặt trời đã lặn trên núi phía tây, Mạc Nhậm nhìn bầu trời dần tối lại, nói với mọi người: "Trước tiên chúng ta tìm cái khách điếm ở một đêm đã, nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại xuất phát".
"Được, được, ta không ý kiến.
Ta đã ngắm phong cảnh nửa ngày rồi, cũng sắp đến thành Nhạc Sơn rồi.
Trước tiên chúng ta ăn uống no đủ giữ vững tinh thần, ngày mai đi đến nơi đó xem yêu nghiệt phương nào tác quái" Lý Tiêu nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...