Cười Ta Quá Đa Tình


Cuối cùng, án của Dương Trọng Đức là do chính quan gia đích thân phê chuẩn, hắn được phán quả hình*.

(*hay còn được gọi là lăng trì, là hình phạt róc xương lóc thịt)
Hình phạt này không được thấy nhiều lắm.

Pháp luật của triều đại này dường như chú ý thận trọng đến các án tử hình, người có học thức rất ít khi bị phán tử hình, huống chi là loại tử hình tàn nhẫn như thiên đao vạn mã này.

Nói chung là, chỉ có những vụ mưu nghịch lớn mới bị phán quả hình.

Nhưng Dương Trọng Đức nhận án quả hình cũng không thể nói là không thuyết phục, dẫu sao hắn từng mắng hoàng đế nên cũng được xem như “mưu nghịch” nhỏ ……
Ngày Dương Trọng Đức bị hành hình, Lâm Phương Châu không dám tới, buồn rầu mà ở trong thư phòng của Tiểu Nguyên Bảo xem tranh.

Hôm nay, nàng đã đọc hết cả bộ《 mục liên cứu mẫu 》.
Kỳ thực, nàng vốn không thích đọc sách đến vậy… Thế nhưng cũng chẳng còn cách nào khác… Bởi vì Tiểu Nguyên Bảo không cho nàng ra ngoài.
Ý của hắn là, chờ tay của nàng lành lại thì dẫn ra ngoài chơi.

Xương tay nàng không dài, lại quá yếu ớt, nhỡ mà có chuyện gì thì chẳng phải sẽ rất phiền hay sao.
Lâm Phương Châu thích ngồi ở trên bàn của Tiểu Nguyên Bảo đọc sách, đọc qua chữ nào không hiểu thì có thể hỏi hắn.

Nàng hỏi gì hắn đáp nấy, cái gì cũng biết.
Với điều này, Lâm Phương Châu tuy hâm mộ nhưng cũng có điểm ghen ghét, lại xen lẫn một chút tự hào nho nhỏ.
Tiểu Nguyên Bảo ngồi yên tĩnh, Lâm Phương Châu không nói chuyện thì hắn cũng không nói lời nào, chỉ cúi đầu đọc sách hoặc viết chữ, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh một cái.
Đôi khi sự an tĩnh này lại bị tỳ nữ của hắn quấy rầy.
Hà Phong và Hà Hương là hai người nha hoàn bên cạnh Tiểu Nguyên Bảo, là một cặp chị em song sinh, dung mạo xinh đẹp, cách nói chuyện và cử chỉ điệu bộ lại hào phóng ôn nhu, có thể nói là cảnh đẹp ý vui.
Lâm Phương Châu có chút khó hiểu, hỏi Tiểu Nguyên Bảo: “Vì sao Hà Phong và Hà Hương lại ăn mặc khác với những nha hoàn khác? Nhìn không giống nha hoàn chút nào cả.”
Tiểu Nguyên Bảo cúi đầu viết chữ nên không nghe thấy nàng nói chuyện.
Hắn càng như vậy thì Lâm Phương Châu lại càng tò mò: “Vì sao? Ngươi mau nói.”
Tiểu Nguyên Bảo bất đắc dĩ đáp, “Phụ hoàng ban các nàng ấy cho ta.”
“Ngươi không phải gạt ta, những người khác cũng là phụ hoàng ban cho ngươi, chẳng nhẽ ta lại không biết sao?”
“Bọn họ……” Tiểu Nguyên Bảo nhấp nhấp miệng, biểu cảm có chút thiếu tự nhiên, “là thông phòng* .”
*Thông phòng: Nha hoàn thông phòng không chỉ chịu trách nhiệm với các công việc thể chất mà khi nhận được lời gạ gẫm của các thiếu gia, họ cũng phải chấp nhận, gọi đến là phải đến.


Và để thuận tiện cho việc “gọi đến là phải đến” đó, các vị thiếu gia sẽ chuẩn bị một căn phòng đặc biệt chỉ để dành “tiếp đón” những nha hoàn thông phòng.
“Ta đã hiểu rồi…” Lâm Phương Châu giật mình cười nói, “Là cha ngươi cho để ngươi luyện tập đi? Ha ha không thể tưởng tượng được, ngươi còn nhỏ ——”
“Ta không có!” Hắn vội vàng ngắt lời nàng.
“Được rồi, không cần phải ngại ngùng, Tiểu Nguyên Bảo của chúng ta đã lớn rồi.” Nàng nói, còn vỗ nhẹ nhẹ lên bờ vai của hắn một chút.
Cổ họng hẳn như nghẹn lại, nhấn mạnh thêm một lần: “Ta không có!”
Sắc mặt của hắn tựa như có mây đen che phủ, nhìn thật dọa người, Lâm Phương Châu rụt cổ lại, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Không có thì không có.”
Đúng lúc này, ở bên ngoài có một âm thanh ôn nhu như nước vang lên: “Điện hạ.”
“Vào đi.”
Hà Phong đẩy cửa đi vào, dáng người thướt tha, còn mang theo những bông hoa tươi đẫm sương sớm.

Nàng nhìn lên trên bàn sách, thấy mực nước còn đủ dùng nên lại đi đốt thêm hương trầm.
Lâm Phương Châu thấy nhàm chán nên đành buột miệng hỏi, “Hà Hương, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Công tử, nô tỳ là Hà Phong.” Hà Phong cười nói, “Năm nay nô tỳ mười lăm tuổi.”
“Ngươi lớn lên thật xinh đẹp, tay cũng khéo.”
Hà Phong được người khen, mặt đẹp đỏ lên, nói, “Công tử quá khen, dung mạo nô tỳ xấu xí, vụng tay vụng chân, chỉ có thể làm trò cười cho thiên hạ, nhưng điện hạ và công tử không chê thì nô tỳ mãn nguyện rồi.” Nói xong chậm rãi hành lễ, khi ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt điện hạ không tốt lắm, nàng không nói nữa, cáo lui rồi đi.
Tiểu Nguyên Bảo cười lạnh: “Huynh trưởng thật thú vị, ở ngay trước mặt ta còn có thể đùa giỡn nha hoàn của ta.”
“Cái này được tính là đùa giỡn sao? Ngươi cũng có thể đùa giỡn Hàn Ngưu Ngưu của ta.”
“Câm miệng.”
Nàng nghe được âm thanh hắn nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ đứa trẻ này càng trưởng thành thì lại càng suy nghĩ nhiều, hơi một tí là nổi nóng.

Nhìn văn kiện trong chốc lát, Lâm Phương Châu lại cảm thấy nhàm chán, hướng ra phía ngoài hô: “Hà Phong.”
“Nô tỳ ở đây, công tử có gì muốn phân phó?”
“Ngươi tới đây ca hát một chút.”
“Nô tỳ nghe lệnh công tử.”
Không bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đàn du dương, kế tiếp là một giọng hát êm ái như chim hoàng anh, hát lên những lời ca:
“Kim giếng ngô đồng thu diệp hoàng, rèm châu không cuốn hôm qua sương.
Kim lò ngọc gối vô nhan sắc, nằm nghe Nam Cung thanh lậu trường.
Phụng chổi bình minh kim điện khai, tạm đem quạt tròn cộng Bùi hồi.
Ngọc nhan không kịp hàn quạ sắc, hãy còn mang Chiêu Dương ngày ảnh tới.”
Thật là êm tai, nhưng đáng tiếc, nàng nghe một chữ cũng không hiểu……

Lâm Phương Châu hỏi Tiểu Nguyên Bảo, “Lời hát của nàng ấy có ý gì?”
“Đây là một đầu thơ của thời Đường.” Tiểu Nguyên Bảo giải thích đơn giản cho nàng nghĩa của tập thơ này.
Lâm Phương Châu sau khi nghe xong bừng tỉnh, “Nàng ấy có phải đang ám chỉ ngươi hay không?”
“Nếu ngươi quan tâm nàng đến vậy, hay là để ta cho Hà Phong đi theo ngươi? Nàng vì ngươi trải chăn đệm chiếu, ngươi vì nàng giải tịch mịch đêm khuya.” Tiểu Nguyên Bảo nói, thẳng thắn mà nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt có chút sâu xa.
Trực giác nói cho Lâm Phương Châu biết, những lời này của hắn chỉ có có thể trả lời một đáp án duy nhất.

Nàng vội vàng lắc đầu nói, “Không cần không cần.

Ta có Hàn Ngưu Ngưu rồi!”
“……” Không biết là nên cao hứng hay khổ sở nữa.
Lúc này, tiếng hát của Hà Phong đột nhiên ngừng lại, chỉ nghe bên ngoài có một âm thanh của ám vệ nói: “Điện hạ, trong cung có người báo tin, có thánh chỉ mời Lâm công tử chuẩn bị tiếp.”
Lâm Phương Châu có chút lo lắng, “Ta sao? Vì sao lại là ta?”
Tiểu Nguyên Bảo nói, “Hẳn là thánh chỉ phong thưởng được đưa xuống.

Trước kia trên người ngươi có mang tội, cho nên vẫn kéo dài tới bây giờ mới phong thưởng, không phải lo lắng.”
Quả nhiên là hắn đoán rất chính xác.
Thánh chỉ phần lớn là khen ngợi Lâm Phương Châu, còn thưởng cho bạc ngàn lượng, và phong tước vị.
Tước vị tên là “Nam tước công hầu.” địa vị thấp nhất trong phân vị nam tước.
Lâm Phương Châu tự mình cầm thánh chỉ trở lại tiểu viện, tất cả mọi người đều tiến đến chúc mừng, nàng có chút phiền lòng, tùy tiện kêu bọn họ lui đi.
Đóng cửa lại, Lâm Phương Châu lo lắng sốt ruột mà nói với Hàn Ngưu Ngưu, “Xong rồi xong rồi, quan gia phong ta chức nam tước, giả sử có một ngày phát hiện ta thực chất không phải là nam tử, liệu có tức giận đến râu ria nhếch hết cả lên hay không?”
Hàn Ngưu Ngưu thấy nàng như vậy thì cũng sốt ruột theo, “Vậy phải làm sao bây giờ? Không bằng nói thật đi? Người là ân nhân cứu mạng của Tam hoàng tử, chắc là quan gia sẽ không chém đầu ngươi đâu nhỉ?”
“Ngươi không hiểu đâu.

Bây giờ ta mà nói thật thì chính là khi quân! Quan gia có thể sẽ không chém ta, nhưng Tiểu Nguyên Bảo còn tới hai vị huynh trưởng kia kìa!” Vừa nói, âm thanh cố gắng đè thấp xuống, “Ta cứu Tiểu Nguyên Bảo, hai vị huynh trưởng kia của hắn nhất định hận ta tới thấu xương, chỉ ước gì giết chết ta!”
“Ôi? Vậy thì làm sao bây giờ? Công tử, nếu không thì chúng ta chạy đi? Chạy đến nơi khác mai danh ẩn tích, ngươi trở về làm nữ nhân, không ai biết ngươi đâu.”
“Ngươi bị ngốc sao? Chạy đi thì khác gì nói cho người khác rằng ta có vấn đề? Hơn nữa, khắp thiên hạ đều là Vân gia của hắn, ta có thể chạy đi đâu?”
“Nếu không…… Nếu không nói thì cho tiểu công tử đi? Tiểu công tử vốn dĩ thông minh, có khi lại nghĩ ra được biện pháp gì khác.”
“Không được không được,” Lâm Phương Châu lắc lắc tay, “Không thể nói cho hắn.

Nếu hắn đã biết, liệu hắn có nói cho cha hắn hay không? Nếu không nói thì vậy là hắn cùng ta khi quân.


Nếu ta không nói cho hắn, cùng lắm thì là ta lừa hắn, đến lúc đó để hắn bỏ xe bảo toàn tính mạng là tốt nhất.
“Vậy… Vậy chuyện kia thì biết làm sao…” Hàn Ngưu Ngưu sốt ruột, nước mắt đảo quanh.
Lâm Phương Châu rất sợ nàng ấy khóc lớn, vội vàng vỗ vai an ủi, “Không sao đâu.

Ta sống hơn hai mươi năm nay cũng chưa bị phát hiện, điều đó chứng minh ta ngụy trang tốt tới mức nào.

Sau này làm việc cẩn thận thì hẳn là cũng không có ai hoài nghi đâu.”
Hàn Ngưu Ngưu gật gật đầu.
Lâm Phương Châu từ từ thở dài, một lát sau đột nhiên hỏi: “Ngưu Ngưu, ngươi nói…… Rốt cuộc là làm nam nhân hay nữ nhân tốt hơn?”
“Làm nữ nhân tốt hơn, không bị chém đầu.”
“Ta không có ý này.

Nếu được chọn, ngươi muốn làm nam nhân hay vẫn là nữ nhân?”
“Đương nhiên là nam nhân.”
“Tại sao?”
“Ta lớn lên xấu xí, từ nhỏ đã bị người ta ghét bỏ cười nhạo, không gả được cho ai.

Thật vất vả mới có một cái hôn sự, thế mà lại còn hù chết người khác.

Nếu ta là nam nhân, chỉ cần cần cù phúc hậu chắc chắn sẽ có người thích ta.

Người khác sẽ không cười ta xấu, chỉ nói, Hàn Ngưu Ngưu này tuy tướng mạo khó coi nhưng chắc chắn là người trung thực và đáng tin cậy nhất.”
“Có lý,” Lâm Phương Châu gật gật đầu nói, “Kỳ thực, những cô nương xinh đẹp thì số phận cũng chẳng có tốt là bao.”
“Tại sao ngươi lại nói vậy?”
“Tiểu thiếp của Dương lão hổ, Xuân Lộ Nhi, mỗi ngày đều bị hắn đánh mắng, ta thấy nàng rất khổ, tuy rằng ta cũng không biết cớ gì trong mộng nàng lại kêu tên ta…… Còn có, hôm nay ta nghe nha hoàn của Tiểu Nguyên Bảo hát, nàng ấy lớn lên rất đẹp, nhưng tiếng hát… lại thật thê lương.”
Hàn Ngưu Ngưu hỏi, “Nàng ấy hát cái gì vậy?”
“Nàng ấy hát…hát là… , ‘Ta lớn lên xinh đẹp như vậy mà sống thì không bằng một con quạ đen’.”
Hàn Ngưu Ngưu có chút không hiểu, “Vậy là có ý gì?”
“Chính là nói nữ nhân mệnh khổ.” Lâm Phương Châu khẽ chống cằm, phiết khóe miệng nói, “Như vậy xem ra, làm nam nhân vẫn rất thoải mái nhỉ!”
Đột nhiên thật sự hy vọng bản thân có thể cùng lớn lên với tiểu đệ đệ…
……
Mấy ngày sau, Lâm Phương Châu trở về Vĩnh Châu một chuyến.

Ngày giỗ nương của nàng tới rồi nên phải đi hóa vàng mã, tiện thể về hỏi thăm sức khỏe bô lão một chút.


Tiểu Nguyên Bảo cho người chuẩn bị rất nhiều tài vật, cùng nhau mang về.
Lâm Phương Châu đi tìm đại phu chuyên về chỉnh hình khám lại bàn tay, ông ấy từ từ gỡ bàn tay gấu của nàng xuống, kiểm tra một phen rồi nói, “Sau này phần xương ở bên trên không cần phải băng bó nữa.” Nói xong lại bốc thuốc, kêu nàng về nhà mỗi ngày lấy thuốc rửa tay một tháng, cứ vậy thì một tháng sau là có thể khỏi hẳn.
Sau đó lại dặn dò nàng, tốt nhất mỗi ngày nên cho người mát xa, trước lúc khỏi hẳn thì không được dùng sức cầm nắm vật nặng, phải từ từ.
Lâm Phương Châu trở lại kinh thành, cho Tiểu Nguyên Bảo xem tay mình.
Tiểu Nguyên Bảo nắm tay nàng tỉ mỉ mà xem.

Đôi bàn tay được quấn gần ba tháng nay trắng trẻo và mềm mại hơn xưa nhiều, cũng không để lại sẹo.

Hắn lập tức buông lỏng tâm tình, lại nghe nói mỗi ngày phải mát xa tay để dễ lưu thông máu, nên hắn vội nắm lấy tay nàng, một ngón tay rồi một ngón tay nhẹ nhàng mát xa, động tác vô cùng ôn nhu.
Ngón tay nàng dù có xương nhưng lại cực kì mềm.

Nắm tay nàng như vậy, Tiểu Nguyên Bảo cũng không biết chính mình đang có suy nghĩ gì, chỉ biết trong đầu rất loạn.
Lâm Phương Châu đột nhiên nói, “Ta nghe nói, cha ngươi muốn nghị thân cho ngươi à?”
Động tác của hắn dừng lại, chậm chạp đáp, “Ta đã từ chối rồi.”
Lâm Phương Châu cảm thấy kì lạ, “Ngươi lập tức từ chối sao?”
“Ta nói với ông ta, mấy năm nay việc tu luyện của ông ta đi vào thời khắc quan trọng, ta là con mà lại không thể giúp được cái gì, đành phải mỗi ngày trai giới, không gần nữ nhân, cũng là hiếu thuận.” (trai giới nghĩa là giữa mình trong sạch, không đụng tới nữ nhân đó)
“Cha ngươi thật là…… Thật khó nói.” Lâm Phương Châu lắc đầu, tiếp theo lại hỏi, “Không đúng, ngươi đã đến tuổi này, tại sao lại không thành thân? Không cho ngươi nói vì huynh trưởng chưa thành thân nhé, hai người anh trai của ngươi đều đã thành thân, đều có nữ nhân rồi.”
“Ta không nghĩ đến việc thành thân.”
“Tại sao lại không?”
“Chẳng vì cái gì cả.”
Hắn rũ mắt xuống, hàng lông mi rậm rạp che khuất ánh mắt.
Đột nhiên Lâm Phương Châu có một suy đoán lớn mật: Sở dĩ nàng không cưới vợ là vì nàng là nữ giả trang nam, còn Tiểu Nguyên Bảo thì sao? Có phải hắn…
Cái suy đoán thật là đáng sợ, Lâm Phương Châu che miệng, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi, ngươi không……”
Hắn đột nhiên giương mắt nhìn nàng, chờ nàng nói hết câu.
Lâm Phương Châu: “Liệu ngươi có phải là nữ nhân hay không …?”
Trong nháy mắt, hắn cảm giác như có một sợi dây cung căng chặt nào đó trong lòng như muốn đứt.

Hắn không biết phải nên khóc hay cười, lại cảm thấy thật hoang đường, nhưng cũng giận không thể kiếm nơi nào mà phát tiết, nên trong lúc xúc động, hắn bắt lấy tay nàng ấn đến giữa hai chân của mình.
Lâm Phương Châu: “……”
“Ngươi sờ thấy sao?”
“……”
“Ta có phải nam nhân hay không?”
“……”
“Có phải hay không? Hử?”
“……”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui