Xe ngựa đi không lâu thì đến một phủ đệ, Lâm Phương Châu được Tiểu Nguyên Bảo đỡ xuống xe, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà tường cao cửa rộng phía trước, hỏi: “Đây là nhà ai?”
Tiểu Nguyên Bảo đáp: “Là nơi ta ở bây giờ.”
Lâm Phương Châu nghi hoặc nói: “Ngươi không phải ở trong cung sao?”
“Ta đã thành niên, không thể ở lại trong cung.”
“Ngươi mới mười sáu.”
“Mười sáu đã lớn rồi.” Nói đến tuổi, Tiểu Nguyên Bảo luôn có chút không phục lại hơi không tự tin.
Lâm Phương Châu đi theo Tiểu Nguyên Bảo vào trong phủ, nhìn thấy hoa thơm cỏ lạ, đình viện tinh xảo, nha hoàn đầy tớ đi qua đi lại, đều rất là cung kính, tuân theo quy củ, không nhìn ra chút sai lầm.
Lâm Phương Châu chưa từng được gặp qua cảnh tượng như vậy.
Một đường này nàng chỉ hận mình không có 6 con mắt.
Đi đến trên cầu, nàng dừng lại, nhìn xuống dưới cầu thấy rất nhiều cá chép đếm không xuể đang bơi lượn kết bạn ở dưới hoa sen, có to có bé, núng na núng nính, nàng nhịn không được vui vẻ nói: “Cá này cũng mập thật!”
“Ừm.”
“Cũng không biết ăn ngon không?”
Tiểu Nguyên Bảo cong khóe môi cười cười, hỏi: “Thích nơi này sao?”
“Ừm”
“Vậy thì ở nơi này đi.”
“A?” Lâm Phương Châu có chút sợ hãi “Cái này….ổn không?”
“Không có gì không ổn cả.”
Lâm Phương Châu thở dài, “Ta thật giống như đang nằm mơ vậy.
Không lâu trước đó còn đang ở trong ngục, cho rằng chính mình chết chắc rồi, thế nhưng bây giờ lại có thể ở nơi tiên cảnh này, chậc chậc chậc, đời người như giấc mộng vậy.”
Bên này nàng đang cảm thán thì lại thấy cách đó không xa đi tới hai người, hai người kia nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo lập tức cúi đầu bái: “Thập Nhị, Thập Thất gặp qua Tam điện hạ.”
“Miễn lễ, đứng lên đi.”
Lâm Phương Châu hơi tò mò, chờ hai người kia đứng dậy, khi nhìn thấy rõ diện mạo* của bọn họ, nàng lập tức “A” lên một tiếng sợ hãi.
*mặt
Khiến người khác giật nảy mình.
Tiểu Nguyên Bảo hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ta đã từng thấy…hai người này.”
Chính là hai vị sát thần đã từng thấy ở huyện nha 6 năm trước, đại sát thần luôn bày ra bộ dáng hung thần sát ác “một cái ngón tay của lão tử cũng có thể lập tức nghiền chết ngươi”, nhị sát thần luôn là một bộ dáng “tuy rằng ta thoạt nhìn cười tủm tỉm nhưng ta có thể lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa, không tin ta liền lập tức trở mặt nghiền chết ngươi”….Dù sao đều khiến người ta nhìn liền run chân hận không thể quỳ xuống dập đầu.
Cái cảm giác sợ hãi này, nàng vẫn còn nhớ đâu.
Vị nhị sát thần gọi là “Thập Thất” nói, “Lâm công tử, đã lâu không gặp? 6 năm trước huynh đệ ta chỉ vì sốt ruột tìm người, nếu có chỗ nào đắc tội mong Lâm công tử không cần để ở trong lòng.”
“Không không không, sẽ không…” Lâm Phương Châu hoảng đến vội vàng xua tay, sau đó bừng tỉnh nói: “Hóa ra các ngươi là người tốt?”
Thập Thất bật cười, nói: “Đúng vậy, chúng ta là người tốt.”
Tiểu Nguyên Bảo giải thích nói: “Thập Nhị và Thập Thất là thị vệ trong cung, là người bên cạnh phụ hoàng, phụ hoàng nhớ mong ta nên phái hai người bọn họ đến trấn trạch* cho ta.”
*bảo vệ
Hắn nói hơi chút di dỏm, Thập Nhị với Thập Thất vội vàng nói: “Vi thần không dám nhận.”
Một đường lúc sau Lâm Phương Châu có chút buồn phiền, ngay cả cảnh sắc cũng không có tâm trạng thưởng thức nữa.
Tiểu Nguyên Bảo nhận ra cảm xúc của nàng không đúng, sau khi đưa nàng đến chỗ ở, cho lui mọi người, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tiểu Nguyên Bảo, 6 năm trước ta nhìn thấy Thập Nhị cùng với Thập Thất ở huyện nha, lúc ấy bọn họ là đang tìm ngươi.”
“Ừm.”
“Ý của ta là, nếu lúc đó ta giao ngươi cho bọn họ thì chắc là không có chuyện gì đi? Vòng một vòng lớn như vậy, cuối cùng làm chuyện ngu xuẩn.”
“Sự tình không đơn giản như ngươi nghĩ như vậy.
Ta hỏi ngươi, vì sao Vệ Quải Tử lại chết?”
“Ách…có phải thật là tự sát hay không?”
“Không phải.”
“Vậy là vì sao?”
“Lúc ấy trong thành Vĩnh Châu hiện trên bề mặt là có một nhóm người tìm ta, nhưng thực tế là ẩn nấp 3 nhóm người.”
“A?!”
“Thân phận của ta có hơi mẫn cảm, đến cả phụ hoàng cũng không dám gióng trống khua chiêng tìm ta, thứ nhất sợ có người nhân cơ hội đục nước béo cò, thứ hai là sợ ném mất thể diện của hoàng gia.” Tiểu Nguyên Bảo nói đến đây, lắc lắc đầu, “Ta cũng không biết đó là chủ ý của mình phụ hoàng hay vẫn là có người đưa ra cho người.”
Lâm Phương Châu gật gật đầu nói: “Cho nên lúc ấy ta còn tò mò đấy, nếu ngươi là phản tặc thì sao lại không có quan binh lục soát thành.”
“Ừ.
Thập nhị và Thập thất, còn có một vài thị vệ khác nữa đều là phụ hoàng phái ra.
Còn hai nhóm người khác thì một nhóm là cữu cữu phái đi tìm ta, một nhóm khác thì là thế lực của hai người ca ca.”
“Vệ Quải Tử là do người của ca ca ngươi giết?”
“Chắc là vậy, bọn họ một lòng muốn giết ta, từ chỗ Vệ Quải Tử không hỏi được gì, lại sợ hai đám người khác hỏi ra tin tức của ta liền dứt khoát trực tiếp diệt khẩu.”
“Thật là đáng sợ.” Lâm Phương Châu vỗ vỗ ngực, “Ta còn mang ngươi đi ra ngoài nữa.”
Nghĩ đến đây lại thấy sợ.
Đêm hôm khuya khoắt, nàng trói Tiểu Nguyên Bảo lên trên cây ở bờ sông, đối xử như vậy với một tiểu hoàng tử….Cái này mặc kệ là bị người nào nhìn thấy, chỉ sợ là khó thoát khỏi cái chết.
“Ba nhóm người, ai cũng không dám quá phô trương, thành Vĩnh Châu to như vậy, bọn họ cũng không có khả năng đều nhìn chằm chằm mọi nơi mọi góc.
Hơn nữa, kỳ thật ba nhóm người đều cảm thấy ta căn bản không còn mạng sống, chỉ là không tìm được thi thể, không thể xác nhận cuối cùng.
Cho nên đến khi ngươi móc được ngọc bội từ trong dạ dày con hổ thì bọn họ mới rút lui.”
“Ta không nghĩ tới hóa ra lại có nhiều nguy cơ như vậy.” Lâm Phương Châu nói, đột nhiên vỗ tay một cái, bừng tỉnh nói.
“Vậy thì Vệ Quải Tử chết là do người của ca ca ngươi tìm được hắn trước.”
“Đúng, thị vệ cấm cung ở ngoài sáng, những tên sát thủ đó trong tối.
Nếu ta thật sự xuất hiện—”
“Nếu ngươi thật sự xuất hiện thì không biết là sống hay chết đâu.” Lâm Phương Châu nói tiếp lời hắn nói.
Tiểu Nguyên Bảo gật gật đầu, lại nói: “Cho dù may mắn hồi kinh thì có thể đảm bảo bình an mấy năm đây.”
“Cũng đúng, ngươi thông minh nhưng dù sao vẫn còn là đứa trẻ.”
Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Hiện tại không phải.”
……….
Lâm Phương Châu ở trong cái viện kia trồng hoa, nuôi dế mèn cùng chim nhỏ, ríu rít náo nhiệt, cũng có không ít nô bộc, đáng tiếc là không có nha hoàn.
Nàng trêu đùa chim nhỏ một lát, đột nhiên nói: “Tiểu Nguyên Bảo, ta muốn trở về.”
Tiểu Nguyên Bảo giống như cùng nàng tâm linh tương thông: “Ngươi có phải là nhớ Cửu Vạn rồi đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy ngươi đi nhanh về nhanh, để Thập Thất đi theo ngươi.
Trở về báo tiếng bình an với đám người Vương bộ đầu, tạm thời ta không thể đi cùng ngươi.”
“Được.”
Ngày hôm sau, Tiểu Nguyên Bảo gọi Phan Nhân Phụng đến trong phủ của mình.
Bề ngoài thì các hoàng tử sẽ không quá thân cận với các quan viên triều thần, để tránh tị hiềm.
Nhưng Phan Nhân Phụng có chỗ đặc thù, cũng không phải để ý những cái này.
Nhưng bây giờ Phan Nhân Phụng có hơi không dám gặp vị Tam hoàng tử này, bởi vì hắn phát hiện hình như hắn đã làm sai một sự kiện.
Quả nhiên, sau khi Tam hoàng tử nói một số chuyện với hắn thì đột nhiên nhẹ nhàng đặt xuống chén trà, nói: “Phan đại nhân thật sự có ý tứ, sớm biết rõ thân phận của ta lại không nói cho Lâm Phương Châu, cũng không biết là có chuyện gì khó khăn sao?” Hắn ngồi ngay ngắn, giọng nói nhẹ nhàng mà lại mang theo vài phần quý khí lẫn uy nghiêm.
Phan Nhân Phụng bị hỏi đến mồ hôi lạnh đều chảy xuống, vội vàng rời khỏi ghế, quỳ xuống dập đầu nói: “Vi thần nhất thời hồ đồ, tội đáng chết ngàn lần.”
Tiểu Nguyên Bảo nhàn nhạt nói: “Cũng không đến mức tội chết vạn lần.
Ta chỉ là tò mò thôi.”
Phan Nhân Phụng cũng không biết nên giải thích vấn đề này ra sao.
Đối với Lâm Phương Châu và Tiểu Nguyên Bảo, hắn không như Triệu Vương và Tề Vương kia luôn mang theo tia hoài nghi, hận không thể tìm ra sai lầm của bọn họ.
Phan Nhan Phụng không có động cơ như vậy.
Khi thân phận Tam hoàng tử được lộ ra, nghe xong việc hắn đã trải qua, Phân Nhân Phụng cũng không cảm thấy có bất kỳ vấn đề gì, chỉ là cảm thấy hơi khó tin, giống như đang nghe chuyện xưa vậy.
Nói đến cũng, hắn quá tin tưởng Lâm Phương Châu—-không phải tin tưởng nhân phẩm của Lâm Phương Châu mà là cảm thấy Lâm Phương Châu người ngốc như vậy, sẽ không dùng thủ đoạn gì, chỉ là vận khí tốt chút thôi.
Cho nên hắn cùng tất cả mọi người trong triều đình giống nhau, chỉ đem chuyện này giống như chuyện kể truyền kỳ tới nghe.
Khi gặp lại Lâm Phương Châu, khi thấy tên tiểu tử này như cũ vẫn không biết thân phận của tiểu hài tử mà hắn nhặt về kia, Phan Nhân Phụng càng thêm không nghi ngờ hắn.
Hắn gạt Lâm Phương Châu chỉ là muốn đùa một chút thôi.
Nhưng bây giờ Phan Nhân Phụng không thể không thừa nhận, trò đùa này có hơi quá.
Lâm Phương Châu là một bách tính bình thường, không có chuẩn bị gì đã đi diện thánh*, lỡ như nói cái gì không phải chọc đến quan gia không vui sẽ bị giáng tội xuống, Tam hoàng tử không có khả năng ghi hận thánh thượng, cho nên cuối cùng chỉ có thể trút xuống đầu hắn.
*gặp mặt vua
Nói đến cùng, Phan Nhân Phụng vẫn là giữ cái ý nghĩa làm quan, đối mặt với Lâm Phương Châu, hắn luôn là không tự giác mà mang chút cảm giác ưu việt mà trước sau thái độ của Lâm Phương Châu đối với hắn vẫn khiêm tốn như một, càng thúc đẩy cảm giác ưu việt này, dẫn đến hắn không có suy nghĩ cho Lâm Phương Châu, muốn trêu đùa Lâm Phương Châu cũng không có áp lực quá lớn.
Hiện tại, hối hận thì đã muộn…
“Điện hạ, vi thần chỉ là… Thấy Lâm Phương Châu không biết thân phận của ngài, muốn trêu đùa hắn một chút thôi.”
“Trêu đùa sao?”
“Điện hạ! Vi thần luôn trung thành và tận tâm với điện hạ, tuyệt không có hai lòng.”
Tiểu Nguyên Bảo không nói chuyện, cúi đầu nhìn ly trà tinh tế.
Phan Nhân Phụng sợ không phải Tam hoàng tử trách tội hắn mà là sợ hoài nghi hắn.
Hắn làm quan tại địa phương 6 năm vẫn luôn là rời xa đảng phái, không phải phe Triệu Vương cũng không phải cánh Tề Vương.
Tam điện hạ là bá tánh ở nơi hắn cai trị 6 năm, liên hệ như vậy, cho dù hắn có nguyện ý hay không, đều chỉ có thể đứng trên thuyền của Tam hoàng tử, không có lựa chọn thứ hai.
Nếu Tam hoàng tử vứt bỏ hắn thì con đường làm quan của hắn cũng coi như xong.
Phan Nhân Phụng có chút vội vàng: “Điện hạ, vi thần lấy đầu mình làm đảm bảo, vi thần thật sự chỉ là nhất thời hồ đồ, tuyệt đối không có tư tâm khác.
Nếu vi thần có dị tâm với điện hạ thì sẽ bị thiên lôi đánh chết, không thể chết già.”
Tiểu Nguyên Bảo cuối cùng cũng nâng mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Ngươi đứng lên trước đi.”
“Tạ điện hạ.”
“Về sau không được vui đùa như vậy.”
………
Trôi qua mười ngày, Lâm Phương Châu vôi cùng vui vẻ mang theo Cửu Vạn trở lại.
Khi trở về đúng lúc Tiểu Nguyên Bảo muốn ra ngoài.
Lâm Phương Châu hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Ta đi gặp phụ hoàng.”
“Cha ngươi bây giờ nguyện ý gặp ngươi sao?”
Tiểu Nguyên Bảo nhẹ nhàng gật đầu, “Hôm nay có chuyện quan trọng.”
“A? Có chuyện quan trọng gì?”
“Ta muốn tự mình thẩm tra xử lý tên cẩu tặc Dương Trọng Đức kia.”
“Cha ngươi đồng ý sao?” Lâm Phương Châu tỏ vẻ hoài nghi.
Tiểu Nguyên Bảo nhíu đôi mắt lại, “Ta sẽ nghĩ cách để người đồng ý.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...