Cười Ta Quá Đa Tình


Lâm Phương Châu sửng sốt, vội vàng đi ra mở cửa, thấy bên ngoài là Vương Đại Đao.
Hôm nay nàng bị huyện lệnh mắng, hiện tại nhìn thấy người trong nha môn đến, thì có chút sợ hãi, hỏi: "Vương bộ đầu, từ đâu tới thế? Ngươi đừng có trêu chọc ta."
Vương Đại Đao vui vẻ chụp lấy bả vai Lâm Phương Châu, bàn tay hắn cứ như còng sắt, sức lực lại lớn, làm bả vai nàng sụp ba phần.
Vương Đại Đao cười nói: " Đại nhân bảo ta nói cho ngươi, sáng mai tới gặp ngài ấy."
" Đại nhân tìm ta làm gì? Là vì chuyện hôm nay sao? Này có tính là chuyện vui gì đâu chứ?"
"Yên tâm, đại nhân không mắng ngươi.

Ngày mai ngươi gặp rồi sẽ hiểu thôi, hiện tại ta không tiện nói ra."
Lâm Phương Châu bối rối: "Ngươi không nói cho ta chuyện gì xảy ra thì thôi đi, vậy mà còn chúc mừng ta nữa?"
"Là chuyện tốt."
Lâm Phương Châu nhớ tới chuyện ngày mai phải đi gặp huyện lệnh, bất giác không ngủ được.

Buổi sáng hôm sau, Tiểu Nguyên Bảo đi học trước, nhẹ nhàng gõ cửa phòng nàng, làm nàng tỉnh giấc.
Lâm Phương Châu nói: "Ngươi tới chỗ đại nương béo ăn cơm sáng đi, nói nàng, khi nào ta rảnh sẽ qua trả nợ."
Tiểu Nguyên Bảo: "Hôm nay ngươi không cần đi công trường."
"Không đi công trường thì uống gió Tây Bắc mà sống sao?"
"Ta sẽ nghĩ cách, tóm lại ngươi đừng đi nữa."
"Nhãi ranh, còn biết đau ta nữa, không uổng công ông đây cứu ngươi một mạng."
Dương như Tiểu Nguyên Bảo bị nàng nói cho ngượng ngùng, nó cầm túi học tập đi luôn.
Sau khi Lâm Phương Châu rời giường thì đi thẳng tới huyện nha.
Nàng ở trong phòng tiếp khách vừa uống trà vừa chờ huyện lệnh, nha hoàn dâng trà cứ tưởng nàng là khách của đại nhân, còn bày chút trái cây điểm tâm linh tinh.

Lâm Phương Châu cũng không khách khí, ăn đến khi nào không nhét được nữa thì thôi, làm cho nha hoàn đứng cạnh che miệng cười trộm.
Lâm Phương Châu: "Vị tỷ tỷ này, cười cái gì thế?"
Nha hoàn: "Ai là tỷ tỷ của ngươi." Nói xong, bưng khay trà xoay người rời đi.
Lâm Phương Châu sờ sờ mũi, có chút không thể hiểu được.

Lúc này huyện lệnh đi vào, Lâm Phương Châu cuống quít đứng dậy bái kiến đại nhân.
"Lâm Phương Châu, ngươi tới sớm thế."
Lâm Phương Châu cười hiền nói: " Địa nhân gọi đến, tiểu nhân không dám chậm trễ."
Huyện lệnh ngồi ở ghế chủ vị, thấy mâm đựng trái cây trên bàn Lâm Phương Châu lộn xộn, hắn rất chướng mắt.
Lâm Phương Châu hỏi: " Đại nhân, hôm nay ngài triệu tiểu nhân tới đây, là có chuyện gì sao?"
"Lâm Phương Châu, hôm nay ngươi còn tính đi công trường lừa ăn lừa uống nữa?"
" Đại nhân cứ nói đùa.

Ngài là tường thành mẫu mực làm gương cho dân, sao tiểu nhân lại không biết tốt xấu, cũng phân rõ nặng nhẹ, không dám lừa ăn lừa uống.

Ta sống đến bây giờ, cũng chưa bao giờ lười biếng, nếu không tin ngài cứ thử xem." Lâm Phương Châu vén tay áo: "Người xem, cánh tay ta đều sưng hết cả lên, đầu gối cũng thế."
"Như vậy chỉ có thể cho thấy ngươi thật ngốc."
Trong lòng Lâm Phương Châu lặng lẽ trợn trắng mắt.
Huyện lệnh tiếp tục nói: "Bản quan xem vóc dáng này của ngươi, cho dù có tiếp tục làm việc một thời gian nữa cũng không giúp được gì, lại còn lãng phí lương thực.

Hôm nay đừng tới làm gì cho thêm phiền."
" Đại nhân......" Lâm Phương Châu sắp khóc: "Trong nhà ta vẫn còn người phải nuôi, ngài......"
Huyện lệnh nhẹ nhàng giơ tay, chặn lại lời nói của nàng: "Bản quan đã hiểu rõ rồi.

Ngươi thu lưu một đứa bé hoang dã, lại nguyện ý đưa nó đi học, cái này có thể thấy được là ngươi ngu ngốc hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.

Nhưng ngươi có tâm hướng thiện, ta sẽ để cho ngươi một con đường.

Trong nhị môn của ta thiếu một tên tạp dịch, đơn giản chính là chân chạy truyền tin, nghe theo phân phó mà làm việc, thích hợp với con khỉ ốm tay trói gà không chặt như ngươi.

Ngươi có bằng lòng ——"

"Nguyện ý nguyện ý ta nguyện ý!" Lâm Phương Châu sớm đã vui vẻ ra mặt: "Đa tạ đại nhân ân điển! Ngài ngài chính là phụ mẫu tái sinh của ta!"
Huyện lệnh cười nhạo: "Nếu ta có một đứa con trai giống ngươi, thì đã sớm tức đến mức nằm trong quan tài rồi."
"Này này này này đại nhân......"
Lâm Phương Châu cười có chút đáng khinh, huyện lệnh đặc biệt chướng mắt, lạnh lùng hừ nói: "Ngươi còn muốn cái gì?"
" Đại nhân, nhà ta đã nghèo rớt mồng tơi, đứa trẻ đi học không thể không có cơm ăn, ngài xem, có thể cho ta ứng trước tiền công hay không?"
"Loại chuyện này cút đi hỏi chủ bộ.

Thật sự xem ta là cha ngươi đấy à?"
Huyện lệnh không có kiên nhẫn, Lâm Phương Châu rất có mắt nhìn, vội vàng cáo lui đi tìm chủ bộ.
Trên đường Lâm Phương Châu gặp được Vương Đại Đao, Vương Đại Đao nhìn nàng chắp tay: "Đại Lang, chúc mừng!"
Lâm Phương Châu cười 'hì hì' nói: "Cảm ơn Vương bộ đầu, chờ có tiền công thì mời ngươi uống rượu."
"Đại Lang, ngươi cứ làm việc chăm chỉ.

Cái này là việc đại nhân phá lệ ân điển, tiền công đủ nuôi sống ngươi và huynh đệ ngươi, mà làm cũng không mệt.

Chờ ngươi ở trong nha môn làm mấy năm, nếu bên trong có thiếu người, ngươi có thể được thay chân chức vụ, chính thức vào biên chế, sau này có thể truyền cho nhi tử."
"A? Đây là đại nhân nói?"
"Đại nhân là có ý này.

Chỉ cần ngươi không được lầm lỗi......!Cũng không được bài bạc."
"Hiểu được hiểu được, đa tạ Vương bộ đầu chỉ điểm."
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
Người gặp chuyện vui đều có tâm trạng sảng khoái, Lâm Phương Châu lại tìm được công việc có trả công —— hôm nay nàng mới phát hiện có công việc ổn định rất quan trọng, dù sao nàng không cần lo lắng mình và Tiểu Nguyên Bảo sẽ đói bụng.

Tâm trạng vui vẻ đến mức như sắp bay lên trời, so với thắng 60 lượng bạc ở sòng bạc cũng không vui bằng.

Nàng đi trên đường, thấy ai cũng cười tủm tỉm, cũng không cẩn thận tặng cho một cô gái và một tiểu tức phụ một nụ cười "gió xuân", làm người ta đỏ mặt đi nhanh, nàng còn vô tri vô giác không biết gì.
Cơm chiều, Lâm Phương Châu mua ít bánh bao hấp và thịt bò, còn nấu một nồi cháo kê, rồi ngồi yên chờ Tiểu Nguyên Bảo trở về.
Khi Tiểu Nguyên Bảo về nhà thì mặt đỏ đầy mồ hôi, Lâm Phương Châu hỏi: "Ngươi đánh nhau?"
"Không có.

Ta chạy về."
"Sốt ruột cái gì, biết tối nay có thịt ăn à." Lâm Phương Châu mở nắp nồi, lộ ra thịt bò thơm ngào ngạt cho nó nhìn.
Tiểu Nguyên Bảo nhìn đồ ăn trên bàn, ngẩng đầu hỏi Lâm Phương Châu: "Hôm nay ngươi không đi công trường chứ?"
"Không có, ta tìm được việc làm."
Lâm Phương Châu nói chuyện hôm nay ở nha môn cho Tiểu Nguyên Bảo nghe.
Sau khi Tiểu Nguyên Bảo nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, khen: "Huyện lệnh này cũng tính là một vị quan tốt."
Nó chắp tay sau lưng, như ông cụ non vậy, làm cho Lâm Phương Châu muốn đấm nó.

Vì thế nàng đánh đầu nó một cái: "Giả làm người lớn cái gì, ngươi còn tự xem mình là hoàng đế à?"
Tiểu Nguyên Bảo cũng không giận, nó móc từ trong túi học tập ra một bao giấy dầu, bỏ vào trong tay Lâm Phương Châu: "Cho ngươi, nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi."
Lâm Phương Châu tò mò mà mở bao giấy dầu ra, ngạc nhiên nói: "A, bánh tráng cuốn chiên?!"
Bánh tráng cuốn cũng không quá khó làm, cái khó ở đây chính là nguyên liệu quý giá.

Xé sạch lớp bánh tráng dính vào, bên trong là má cừu đã nấu chín trộn với gia vị, bên ngoài lăn bột trứng cho vào chảo chiên vàng giòn, thịt mềm thơm ngon, cái vị này, chậc chậc chậc, cắn một miếng muốn thành tiên...
Lâm Phương Châu lấy một miếng bánh tráng cuốn chiên ném vào trong miệng, thong thả nhấm nháp, cẩn thận hưởng thụ hương vị quý sờ tộc.

Nàng nhắm mắt lại, ăn thật sự rất say mê, Tiểu Nguyên Bảo nhìn vẻ mặt của nàng, cảm thấy có chút buồn cười, nó không nhịn được cười khúc khích.
Lâm Phương Châu mở to mắt, hỏi: "Thứ này quý muốn chết, ngươi lấy tiền ở đâu mà mua?"
"Không phải ta mua."
"Ai mua?"
"Hồ gia Tứ Lang mua."
Hồ gia là một gia đình giàu có, khi cái tên Tứ Lang kia ở nhà, trong nhà đã mời biết bao nhiêu người về dạy học, đều bị hắn chọc giận đi hết, cha hắn bất đắc dĩ đành phải đưa hắn đến thư viện.
Hồ Tứ Lang bướng bỉnh có tiếng, những việc này, Lâm Phương Châu cũng từng nghe thấy.

Nàng hỏi Tiểu Nguyên Bảo: "Sao Hồ Tứ Lang phải mua bánh tráng cuốn chiên cho ngươi? Tên tiểu tử kia rất bướng bỉnh, ngươi đừng thân cận quá với hắn."
"Ta giúp hắn làm bài tập, hắn mua đồ cho ta, đây là giao dịch."

Lâm Phương Châu bị chọc cười: "Ý xấu của người nhiều quá nhỉ." Suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy không ổn: "Ngươi làm bài tập cho hắn, hắn liền mua đồ ăn cho ngươi?"
"Ừ."
"Đứa nhỏ ngốc." Lâm Phương Châu vỗ vỗ cái bàn: "Không được muốn đồ ăn!"
"Vậy muốn cái gì?"
"Tiền đó! Ngươi lấy tiền, giá cả rõ ràng!"
"A." Tiểu Nguyên Bảo như suy nghĩ cái gì.
Lâm Phương Châu sờ soạng đầu nhỏ của nó một phen: "Bây giờ không cần suy nghĩ, sau lại nói.

Bé ngoan, ta biết ngươi không hiểu được đâu, nào tới nếm thử đồ ăn." Nói xong, đưa cho hắn một cái bánh tráng cuốn chiên.
Tiểu Nguyên Bảo lắc đầu nói: "Ta đã ăn qua, đây là cho ngươi."
"Ít nói nhảm." Nàng nói xong, trực tiếp nhét bánh tráng cuốn chiên vào miệng nó.
Ngày hôm sau, Tiểu Nguyên Bảo mang về một viên ngọc vàng.

Viên ngọc vàng được đẽo hình hoa mai, đơn giản dễ thương, nhìn nhỏ vậy thôi chứ sợ là có cả nửa lượng vàng trong đấy.

Mắt Lâm Phương Châu sắp mù đến nơi, thấp giọng hỏi Tiểu Nguyên Bảo: "Đây là ngươi nhặt? Hay là trộm?"
"Hồ Tứ Lang đưa."
"Vì sao hắn phải cho ngươi vàng?"
"Ta giúp hắn làm bài tập."
"......" Thật lâu sau Lâm Phương Châu vẫn không nói nên lời, qua một hồi lâu, nàng vẫn cảm thấy rất khó lý giải: "Ngươi giúp hắn viết mấy chữ, hắn liền cho ngươi vàng?"
"Túi tiền hắn chỉ có vàng."
"Vậy nên hắn cho ngươi vàng?"
"Ừ."
Lâm Phương Châu lẩm bẩm: "Hoá ra không chỉ có hài tử nhà mình ngốc......" trong lòng nàng không hiểu sao có chút vui mừng.
Nàng ngắm nhìn viên ngọc vàng, nói, "Để ta giữ, nếu hắn quay lại đòi ngươi, thì ngươi mang ra trả hắn!"
Tiểu Nguyên Bảo không cho là đúng: "Bài tập đã làm, tiền bạc hai bên cũng thoả thuận xong, không thể trả lại."
Đột nhiên Lâm Phương Châu có chút hối hận vì sao năm đó không chăm chỉ đọc sách.

Nếu nàng chăm chỉ đọc sách, nàng nhất định có thể quen biết rất nhiều kẻ ngốc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận