Năm giờ sáng, những tia sáng đầu tiên le lói trên bầu trời, hoa dã khương* trắng muốt trên cửa sổ nở rộ tỏa mùi hương thanh nhã, Mộc Tiệp bừng tỉnh từ trong giấc mơ, nghiêng người nhìn thấy Hàn Thận Kỳ ngủ say bên cạnh mới giật mình nhớ tới mình đang ở nơi nào.
(*Hoa dã khương: hoa gừng tây)
Cô quan sát chung quanh phòng ngủ, thấy trên sàn bày đầy những ngọn nến đã tắt, những cánh hoa hồng được rải đầy trên ga giường cũng rơi tán loạn trên thảm, không khỏi cảm thấy áy náy trong lòng.
Anh tỉ mỉ trang trí như vậy vì mong muốn không khí đêm tân hôn thêm lãng mạn, lại bởi vì cô quá mệt mỏi nên đã bỏ lỡ tất cả.
Tối hôm qua sau khi kết thúc tiệc tùng, hai người về nhà mới, cô vội vã gỡ bộ lễ phục nặng nề trên người và trang sức ra, sau khi tắm rửa xong thì nằm ở trên giường định chợp mắt một lát, không nghĩ tới cứ thế ngủ thẳng tới hừng đông.
Trước khi kết hôn cô cảm thấy không yên lòng và do dự rất nhiều, nếu không phải Hàn Thận Kì kiên trì cố gắng, hai người sẽ không thể tiến tới hôn nhân nhanh như vậy.
Tình yêu, đôi khi cần có dũng khí để liều lĩnh.
Kết hôn, càng cần một chút xúc động mất lí trí như vậy.
Giống như một cuộc mạo hiểm, dưới sự chúc phúc của mọi người, họ hưng phấn giương cánh buồm tình yêu hướng biển khơi xuất phát, có lẽ hành trình tương lai sẽ có những trận cuồng phong sóng mạnh, cũng sẽ có những cảnh đẹp ngọt ngào, nhưng cô đều nguyện ý cùng anh đi tới chinh phục lãnh địa của tình yêu say đắm.
Nhìn anh ngủ như một đứa trẻ, cô ngồi dậy lén lút hôn lên trán anh, dịu dàng nói: “Thật xin lỗi…A…”
Hàn Thận Kì xoay người đè cô xuống dưới thân, dò xét nhìn cô: “Tại sao lại nói xin lỗi với anh?”
“Bởi vì em đã không cẩn thận ngủ quên mất.” Cô nghiêm mặt xin lỗi, biết rõ anh chờ mong đêm tân hôn của hai người rất nhiều, còn cấm dục một tháng, kết quả mình lại không hiểu phong tình, đặt đầu xuống liền ngủ như vậy.
“Nên phạt” Ánh mắt anh xấu xa ôm chầm lấy cô.
“Thật xin lỗi mà, người ta cũng chỉ vì quá mệt mỏi thôi!” Cô làm nũng nói, dâng đôi môi đỏ mọng của mình hôn lên mặt anh: “Như vậy được chưa?”
Anh đẩy tóc mái trên trán cô, ánh mắt bỗng nhiên trở nên rất dịu dàng, thấp giọng nói: “Bé ngốc, anh nói đùa với em đó, anh làm sao nỡ trừng phạt em được.”
“Em không hiểu, rốt cuộc anh yêu em ở điểm nào?” Cô nghi hoặc nháy mắt mấy cái.
“Anh cũng không biết rốt cuộc mình yêu em ở điểm nào, rõ ràng biết em có một ông bố khó trị, có đôi khi còn cảm thấy em rất cố chấp, nhưng cảm giác khi ở cùng em rất thoải mái, nhẹ nhàng, chỉ có bên cạnh em, anh mới có cảm giác về nhà.”
“Mấy năm nay, một mình anh sống bên ngoài rất cô đơn phải không?” Bàn tay cô đau lòng vuốt ve chân mày rậm rạp đen như mực của anh, dừng lại ở phần cằm dưới cương nghị.
“Giờ anh có em rồi, sẽ không cô đơn nữa.” Anh đem cô ôm trong khuỷu tay, vô cùng thân thiết in lên trán vợ mình một nụ hôn: “Trước kia mỗi lần về Đài Loan, nhìn thấy anh cả cùng Tâm Đệ ngọt ngào đến buồn nôn, anh lại thấy xót xa và ghen tị…”
“Tính tình Tâm Đệ chính là yêu làm nũng ấy mà…” Cô yêu kiều liếc anh một cái. “Anh không phải cũng sẽ thích những cô gái đáng yêu biết làm nũng như vậy chứ?”
Anh đem chóp mũi cọ cọ vào mặt cô, trêu tức nói: “Sao anh lại ngửi được mùi vị chua chua nhỉ, không phải có người đang ghen đó chứ?”
“Hừ!”
“Vậy em cũng làm nũng với anh một chút đi.” Anh ôn nhu dịu dàng nói.
“Em sẽ không làm nũng.”
“Vậy em nói em thích anh đi.”
“Vì sao anh không nói trước?”
“Anh thích em… không, phải là anh yêu em…” Anh chăm chú nhìn cô, thâm tình nói.
“A.” Hai má cô thoáng hiện chút đỏ ửng vì thẹn thùng.
Anh chậm rãi nói: “Anh biết muốn em trong thời gian ngắn vậy đã quyết định gả cho mình là quá mức bá đạo, nhưng anh thực sự yêu em, anh chưa từng nghiêm túc đối với bất kỳ một người phụ nữ nào như vậy.”
Cô không trả lời anh, nhưng khóe mắt lại lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Cô biết anh thực sự nghiêm túc, vì để cô có được một hồi ức lãng mạn suốt đời khó quên, mọi chuyện đều nghe theo sự khó dễ của ba cô nên mới tổ chức hôn lễ long trọng này, cô thực cảm động.
“Trực giác mách bảo anh, em chính là người con gái anh tìm kiếm bấy lâu, có em, giấc mộng gia đình của anh mới có thể hoàn chỉnh…”
“Vậy anh có muốn sinh thêm hai cục cưng đáng yêu không?” Cô lộ ra một nụ cười mềm mại.
“Hai đứa làm sao đủ? Ít nhất anh muốn sinh mười đứa để làm một đội bóng.”
“Anh coi em là heo chắc? Sinh mười đứa liền.” Cô vỗ vỗ vai anh tỏ ý kháng nghị.
“Anh mặc kệ, anh sẽ thành lập một đội bóng đá.” Anh đùa giỡn hết sức vô lại.
“Sinh nhiều như vậy, anh đang muốn hại dáng người em bị biến hình sao?” Cô hờn dỗi nói.
“Cho dù về sau em biến thành bà cô, bà cụ già, anh vẫn yêu em, vĩnh viễn tuân thủ lời thề kết hôn của chúng mình…” Anh trả lời bằng giọng nói đầy kiên định.
Ánh mắt cô dịu dàng nhìn anh, đôi môi hồng nhuận cũng bởi vì lời nói ngọt ngào ấy mà ẩn hiện nét cười.
Ngón tay thon dài của anh vuốt ve gương mặt cô, thuận thế trượt ra đằng sau phần gáy mẫn cảm, cúi người đặt miệng ghé sát vào tai Mộc Tiệp, thấp giọng nói: “Được không… chúng ta cùng sinh một đứa trẻ nhé…”
Đôi tay cô ôm lấy cổ anh, lấy nụ hôn thay thế cho câu trả lời.
Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, khát vọng dùng phương thức thân thiết nhất để biểu lộ sự nhiệt tình trong lòng mình, ngọn lửa ấy tiến vào trong cơ thể cô, như mật ngọt mà cũng như ngọn lửa dạt dào nhanh chóng thiêu cháy, kích thích từng luồng khí nóng khiến toàn thân cô trở nên vô lực, khó lòng nào ngăn cản sự tiến công mãnh liệt từ anh.
Anh rời môi cô, ánh mắt si mê chăm chú nhìn dáng vẻ ngọt ngào dụ dỗ của cô.
Áo ngủ bằng sa trắng mỏng manh khéo léo cài bằng một chiếc nơ con bướm, anh nhẹ nhàng kéo mở nó, lộ ra bộ ngực sữa tuyết trắng khiêu gợi cùng nụ hoa khéo léo đỏ tươi khiến anh điên cuồng động tình.
Anh say mê hôn lên môi cô, thăm dò từng tấc da thịt, từng nụ hôn giống như mang theo ma lực thần kỳ, mỗi nơi đi qua đều lưu lại cảm giác nóng rực khiến toàn thân cô như đang bốc cháy, co chân lại đầy bất lực.
Anh đứng dậy cởi áo ngủ trên người, thân thể rắn chắc to lớn của người đàn ông toát ra sự quyến rũ đầy hoang sơ và gợi cảm, từng bắp thịt vì đòi hỏi ham muốn mà không ngừng căng lên.
Anh chăm chú nhìn vẻ mặt bất lực và nhu nhược của cô, thấp giọng khàn khàn lẩm bẩm bên tai Mộc Tiệp: “Anh yêu em…”
Ánh mắt mờ sương của cô nhìn anh, đôi tay vòng lên ôm cổ, chủ động dâng lên môi của mình.
Xúc cảm êm ái nơi đầu môi đánh sâu vào từng cảm quan của Hàn Thận Kỳ, anh cuồng mãnh khao khát những ngọt ngào trên thân thể cô…
Lửa tình dữ dội thổi quét bọn họ, lưng của cô áp vào tấm nệm mềm mại, thân thể thừa nhận sức nặng của anh, tứ chi mờ ám quấn quýt lấy nhau, khát vọng dùng phương thức trực tiếp nhất biểu đạt tình cảm chân thành tha thiết của mình….
Hàn Thận Kì cùng Mộc Tiệp đến đảo Bali hưởng tuần trăng mật, ngọt ngào đến nỗi hai người không muốn trở về đi làm nữa.
Ngày nghỉ kết hôn cuối cùng, hai người ngủ đến giữa trưa mới rời giường, sau khi rửa mặt chải đầu xong, cô hướng đến chỗ Hàn Thận Kì đang xem báo, vô cùng thân thiết tựa vào bên người anh.
“Bữa trưa chúng ta ăn pizza được không?” Cô ôn nhu nói.
“Vì sao lại muốn ăn pizza?” Anh buông tờ báo, vỗ về những sợi tóc mềm mại của cô.
“Tuần sau em sẽ tham gia một hội thảo nghiên cứu, có một chút số liệu cùng luận văn chưa có thời gian xem, muốn nhân ngày hôm nay sửa sang lại một chút, miễn cho đến lúc đó bị trưởng khoa nhìn chằm chằm.”
“Ai dám nhìn chằm chằm em? Em là vợ của Hàn Thận Kì anh cơ mà!” Anh trêu tức nói.
Cô liếc anh một cái, dịu dàng trách mắng. “Trưởng khoa mặc kệ em là vợ của ai, chỉ để ý báo cáo của em có hoàn chỉnh hay không thôi.”
“Được rồi! Bà xã đại nhân của anh đã bận làm việc thì hôm nay anh sẽ trổ tài nấu bếp.”
Đồng Mộc Tiệp không nhịn được nở một nụ cười tươi rói, cô thích nghe anh gọi mình là bà xã, cảm giác như đang được nuông chiều ấy khiến cô thấy thật ngọt ngào.
“Anh nấu cơm? Có thể ăn được không?” Vẻ mặt cô hoài nghi.
“Anh làm đồ ăn ấy thế mà có giá trị “hai ý” liền đấy nhá!”
“Một món ăn trị giá hai trăm triệu?” Cô dùng ngón trỏ chọc chọc vào ngực anh, nhẹ giáo huấn: “Hàn tiên sinh, ngài hiện tại đã là chồng của người ta, không còn là người mẫu nam nổi tiếng nữa, một món ăn mà cũng muốn bán với giá hai trăm triệu là cái kiểu gì? Hay là anh nghĩ ở trần mặc tạp dề rồi thay tạp chí “Kha mộng ba đan” chụp ảnh, kêu bọn họ cho mình hai trăm triệu?”
Anh xoa xoa cằm, xấu xa nói: “Tuy rằng việc này so với bình thường có hơi phóng khoáng một chút, nhưng nếu vợ yêu của anh thích nhìn thử, anh đây rất sẵn lòng phối hợp.”
Cô trừng mắt liếc anh một cái, không thèm đáp trả.
“Dù sao con người anh cái gì cũng không được, chỉ có dáng người là chuẩn nhất.” Anh kiêu ngạo nói.
“Phải phải phải, có thể quyến rũ chết người luôn ấy chứ, giỏi ghê nhỉ?” Khuỷu tay cô thúc mạnh vào ngực anh một cái, thật không chịu nổi cái tính tự kỷ của người này mà.
“Đương nhiên có thể.” Khoé miệng của anh cong lên một nụ cười đắc ý.
Cô căn bản không muốn cùng anh thảo luận vấn đề dáng người này, liền quay trở lại đề tài ban đầu.
“Anh còn chưa nói vì sao đồ ăn mình làm lại trị giá hai trăm triệu đâu?”
“Hai ý, chính là thành ý và tâm ý.”
Cô cười khẽ ra tiếng, nũng nịu đẩy tay anh “Vậy thì nhanh đi nấu đi, em chờ bữa trưa ‘hai ý’ của anh đấy.”
“Thế em có muốn nhìn anh thoát y mặc tạp dề nấu cơm không?” Ánh mắt anh mờ ám ôm chầm lấy cô, xấu xa nói.
“Nếu anh muốn ngày mai mang đôi mắt gấu trúc đi làm thì cứ việc cởi đi.” Cô tức giận nói.
“Ai, đây là mơ ước của con gái khắp thiên hạ đấy, không nghĩ tới bà xã thân yêu của anh lại một chút cổ vũ cũng không có, thật là đau lòng quá.” Anh giả bộ ai oán nói.
“Đừng làm loạn nữa, em còn chờ ăn đại tiệc ‘hai ý’ của anh đấy.” Cô chờ mong nói.
Hai người cùng nhau đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra, vừa tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn vừa thảo luận xem nên nấu món gì, về sau anh quyết định khiêu chiến với món cơm cà ri và sườn lợn rán.
Anh đem iPad để trên bàn cơm để thuận tiện lên mạng tra cứu cách nấu món cơm cà ri và sườn lợn rán. (Shiyu: ta chém iPad, haha. Momo: Ta thấy để iPad khá hợp đấy, còn tính chính xác thì -_-)
“Thực sự không cần em giúp đỡ sao?” Cô chủ động thay anh mặc tạp dề.
“Đương nhiên không cần, em cứ chuyên tâm sửa sang lại tư liệu luận văn đi, khoảng một tiếng rưỡi sau có thể ăn cơm.”
“Được chứ?” Cô vẫn hơi lo lắng.
Bàn tay anh vô cùng thân thiết dán lên eo cô, khẽ cười nói: “Hiện nay không phải có rất nhiều chuyên gia chủ trương nên chia đều việc nhà hay sao, thế nên hôm nay sẽ là ngày chồng yêu vào bếp để bà xã được nghỉ ngơi.”
Cô nâng mặt anh lên, chủ động hôn lên môi anh một cái.
“Nhanh đi nấu cơm đi!”
“Tuân mệnh.”
Cô ngồi trước bàn ăn, từ iPad chọn ra tài liệu để đọc, vừa xem vừa chăm chú nhìn thân ảnh bận rộn của anh, nhìn bàn tay lóng ngóng gọt vỏ cà rốt, vụng về chặt sườn heo rán, trong lòng Mộc Tiệp thấy tràn đầy hạnh phúc.
Cô chống cằm, tầm mắt không kìm được cứ dõi theo bóng hình đang di động của anh, bỗng nhiên nhận ra một điều: cô đã yêu Hàn Thận Kì thật rồi!
Yêu nhiều hơn cả những gì mà cô đã tưởng tượng.
Yêu toàn bộ con người của anh, không chỉ là khuôn mặt điển trai, dáng người cao thẳng, vòng ôm ấm áp, ngay cả những khuyết điểm nhỏ mỗi sớm thức giấc của anh cô cũng đều yêu.
Đồng thời Mộc Tiệp cũng cảm nhận được người con trai này yêu mình rất sâu đậm, vậy nên mới có thể chiều cô bất cứ lúc nào, luôn khiến cô vui vẻ.
Cảm tình phát sinh có thể qua rất nhiều hình thức, có người phát sinh qua quen biết trên mạng, có người phát sinh qua quan hệ bạn bè thân thiết, mà kết hôn rồi yêu cũng là một lựa chọn.
Tuy rằng không có trải qua hẹn hò, những thử thách, những khó khăn như các cặp đôi yêu nhau bình thường nhưng lại càng ấm áp, càng bền chặt hơn.
Những việc vụn vặt trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày cũng không khiến sự nhiệt tình giữa hai người mất đi, ngược lại càng làm cho bọn họ phát hiện ra sự ăn ý ngọt ngào của vợ chồng, trong thế giới hai người lúc nào cũng có những lãng mạn nhỏ bé, đấy cũng là một loại hạnh phúc khó tìm kiếm được.
Một tiếng rưỡi sau, Hàn Thận Kì cuối cùng cũng bày hai đĩa cơm cà ri và sườn heo rán lên bàn.
“Bà xã, ăn cơm.”
Cô đem máy tính dẹp qua chỗ khác của bàn ăn, chờ mong nhìn món cà ri vàng óng ánh trên bàn.
“Thơm quá! Nhìn trông cũng không tệ!” Cô cười nịnh nọt nói.
“Ông xã dùng thành ý và tâm ý làm nên món sườn lợn rán cùng cơm cà ri hai ý này cho vợ đấy, ăn tuyệt đối rất ngon.” Anh cực kỳ tự tin nói.
“Để em nếm thử.”
Cô dùng thìa múc cà ri cùng một chút cơm trắng đưa vào miệng, nghiêm túc mà nhấm nháp… Cà ri có chút nhạt.
“Hương vị thế nào?”
“Giống như em tưởng tượng, tuyệt vời!” Nhưng mà so sánh với tài nấu nướng của đàn ông bình thường thì xem như anh được 70 điểm
“Lại đây ăn thử món sườn lợn rán xem.”
“Ngon.” Cô cắn một miếng sườn lợn rán… chiên quá tay rồi.
“Có quá chín không?”
Cô cười nịnh nọt nói: “Không thể tưởng tượng được ông xã của em còn có khả năng tiềm ẩn này nha, tương lai chắc chắn sẽ có tiến bộ, thật đáng để chờ mong.”
Anh cũng cắn một miếng sườn lợn rán…
Thịt quá lửa rồi, thật đúng là có tiến bộ mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...