Cưới Rồi Dạy Bảo Sau

Vừa gỡ xuống danh hiệu người quản lý của trăm vạn người, Mã Lệ Nhã vẫn không chống lại được cái gien nô lệ, xung phong làm người chuẩn bị cho hôn lễ cho Hàn Thận Kì và Đồng Mộc Tiệp, cô khéo léo, tinh tế, quan hệ lại rộng rãi nên đã mời được An Đằng Trạch, nhà thiết kế thời trang nổi tiếng đến may áo cưới cho Mộc Tiệp.
Tuy rằng Mã Lệ Nhã cùng Hàn Thận Kì không bàn bạc từ trước, nhưng hai người đã hợp tác với nhau nhiều năm nên ít nhiều cũng có tình cảm, không chỉ là sự tín nhiệm trong công việc mà còn là tình cảm chị em trong gia đình.
Cho nên hôn lễ này do một tay Mã Lệ Nhã thu xếp, từ áo cưới, thiệp cưới, bánh cưới, địa điểm mở tiệc cưới đến dàn nhạc, ngay cả Đồng Uy bình thường có rất nhiều ý kiến cũng bị cô thu phục dễ dàng.
Hôn lễ được cử hành tại “Khách sạn Ciel”, ngày hôm đó hội trường đã được bố trí ổn thỏa từ rất sớm, đếm không hết được số nến hồng, hoa thơm và rượu champage màu đỏ tạo nên bầu không khí hết sức lãng mạn lại thanh nhã này.
Bên nhà gái tham dự hôn lễ gồm có vợ chồng Đồng Uy cùng với họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp thân thiết ở sở cảnh sát và bạn bè của Mộc Tiệp thời đại học.
Còn bên nhà trai chỉ có trưởng bối, họ hàng cùng một số bạn bè thân thiết. Dù sao Hàn Thận Kì cũng đã rời khỏi giới giải trí, trừ bỏ một ít báo, tạp chí vẫn xuất hiện hình chụp quảng cáo của anh, còn lại các hoạt động khác anh đã không còn tham gia nữa, cho nên các bạn bè người mẫu làm cùng với nhau anh cũng không mời.
Khi đám cưới bắt đầu, tiếng nhạc hôn lễ quen thuộc vang lên, có hai đứa bé đi trước rải cánh hoa hồng, đi đằng sau là Mộc Tiệp khoác tay Đồng Uy chậm rãi bước đến chỗ mục sư.
Hàn Thận Kì đứng ở chỗ mục sư, xoay người nhìn thấy Đồng Mộc Tiệp mặc lễ phục màu trắng thanh nhã, ánh mắt liền trở nên si mê quấn quýt lấy bóng hình xinh đẹp của cô, mãi không chịu rời.
“Tên nhóc thối tha, tôi đem Mộc Tiệp giao cho cậu, nếu cậu làm cho con bé phải chịu ủy khuất, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.” Đồng Uy liếc con rể một cái, thấp giọng cảnh cáo.

“Ba” Mộc Tiếp ngắt lời Đồng Uy.
Hàn Thận Kì say đắm ngắm nhìn cô dâu xinh đẹp, ánh mắt hai người chạm vào nhau, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười đầy hạnh phúc.
Mục sư đứng trên đài, bắt đầu đọc lời tuyên thệ.

“Hàn Thận Kì, con có nguyện ý cưới Đồng Mộc Tiệp làm vợ, cùng cô ấy trải qua cuộc sống hôn nhân thiêng liêng sau này hay không?”
Ánh mắt thâm tình của Hàn Thận Kỳ ngắm nhìn Đồng Mộc Tiệp, kiên định nói: “Con nguyện ý.”
“Đồng Mộc Tiệp, con có nguyện ý cưới Hàn Thận Kì làm chồng, cùng anh ấy cả đời yêu thương, sướng khổ cùng nhau hay không?”
“Con nguyện ý.” Cô ngước nhìn Hàn Thận Kì, trên mặt nở một nụ cười đầy ngọt ngào và hạnh phúc.
Sau khi đọc xong lời thề, mục sư chứng kiến cảnh hai người trao nhẫn cho nhau, tiếp tục nói: “Nguyện dùng đôi nhẫn này làm tín vật minh chứng cho hai người cả đời yêu nhau, vĩnh viễn đồng tâm.”
Hàn Thận Kì nhấc khăn voan đội đầu của Mộc Tiệp, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng nhuận, cũng hôn đi mọi sự lo lắng và bất an của cô.
Dưới dự chứng kiến và chúc phúc của mục sư, hai người đã hoàn thành lễ kết hôn ngọt ngào và ấm áp.
Sau khi hoàn thành nghi lễ, thân là người chuẩn bị kiêm luôn người chủ trì, Mã Lệ Nhã vội vàng làm nóng không khí, cầm microphone nói: “Hiện tại tôi xin mời tất cả các bạn gái chưa kết hôn đang có mặt tại đây đến dưới đài, chuẩn bị đón hoa cô dâu.”
Tất cả các cô gái chưa kết hôn trong hội trường đi đến dưới đài, hưng phấn chuẩn bị đoạt được hoa cô dâu, tục truyền người nào đón được hoa sẽ trở thành cô dâu kế tiếp.
“Tôi nhất định phải cướp được hoa cô dâu!” Phù dâu thứ nhất Phương Tâm Đệ đã sẵn sàng bày ra tư thế chuẩn bị cướp hoa, nói với một cô phù dâu khác là Tôn Thấm Ân: “Đi, chúng ta cùng đi lấy hoa cô dâu!”
“Cô à, nếu cô và tôi cùng đi lấy hoa cô dâu, vậy chẳng phải tôi đã thành đối thủ của cô rồi sao?” Tôn Thấm Ân khinh thường liếc mắt nhìn Phương Tâm Đệ: “Tôi không có hứng thú làm cô dâu, cô đi nhận là tốt rồi.”
Làm phù dâu bận rộn cả ngày, lúc này Tôn Thấm Ân có hứng thú đối với các món ngon trên bàn hơn so với hoa cô dâu nhiều.

“Vì sao?” Phương Tâm Đệ kinh ngạc, tò mò truy vấn.

“Tôi chưa có bạn trai, cướp được hoa cô dâu để làm gì?” Tôn Thấm Ân gắp một miếng tôm hùm salad bỏ vào miệng.
“Nói không chừng sau khi cô cướp được hoa cô dâu sẽ có thể kết hôn chớp nhoáng giống như Mộc Tiệp thì sao, đi thôi nào, đồ ăn để một lát nữa nếm thử cũng được mà!” Phương Tâm Đệ hưng trí bừng bừng dùng mọi cách kéo Tôn Thấm Ân rất không tình nguyện đến dưới sân khấu.
Mã Lệ Nhã cầm microphone tiếp tục hô to: “Mộc Tiệp, tôi đếm đến ba, cô liền đem hoa cô dâu quăng xuống cho các cô gái chưa kết hôn phía dưới nhé…”
“Được.” Mộc Tiệp cười thật ngọt ngào, rút tay ra khỏi tay Hàn Thận Kì, xoay người sang chỗ khác, giơ bó hoa cô dâu lên cao.
“Một, hai, ba…”
Trong tiếng đếm, Mộc Tiệp cầm bó hoa cô dâu ném lên không trung, theo tiếng kinh hô của mọi người, hoa cô dâu công bằng dừng ở trong tay Tôn Thấm Ân.
“Hiện tại chúng ta sẽ mời người may mắn nhận được hoa cô dâu lên sân khấu nói vài lời…” Mã Lệ Nhã nói.
Tôn Thấm Ân kinh ngạc nhìn bó hoa cô dâu trên tay mình, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, từ chỗ mọi người đang vây quanh đi lên đài, cầm lấy micro trên tay Mã Lệ Nhã, cô cười thật rực rỡ nhìn Thấm Ân.
“Chúc mừng người bạn thân nhất của tôi, Mộc Tiệp đã tìm được người mình yêu thương nhất kiếp này, chúc hai người hạnh phúc, sớm sinh quý tử, nâng cao tỉ lệ sinh đẻ ở Đài Loan…” Tôn Thấm Ân hài hước nói.

“Cám ơn lời chúc phúc của cô, tôi sẽ cố gắng, sang năm xin mời mọi người đến uống mừng tiệc đầy tháng cục cưng của chúng tôi.” Hàn Thận Kì nói.
Mộc Tiệp e thẹn cúi đầu, cười thật hạnh phúc.
Dưới đài tân khách ào ào vỗ tay trầm trồ khen ngợi, không khí đã náo nhiệt lại ấm áp vô cùng.
Sau khi kết thúc nghi lễ, tiệc mừng liền được bắt đầu, mọi người lục đục trở lại chỗ ngồi để dùng bữa.
“Nào, ăn miếng tôm hùm salad đi.” Hàn Thận Kì gắp miếng tôm hùm bỏ vào bát Mộc Tiệp.
“Cám ơn anh.” Mộc Tiệp nói.
Người thân cùng cha mẹ hai bên ngồi cùng bàn, chỉ thấy Hàn Thận Kì săn sóc gắp đồ ăn cho Mộc Tiệp, múc canh, bóc vỏ tôm, giơ tay nhấc chân đều toát ra sự che chở và cưng chiều vợ hết mức khiến cô phù dâu Phương Tâm Đệ nhìn mà vô cùng hâm mộ.
“Thận Kì, tôi thấy hai người phải đưa hồng bao thật lớn cho tôi mới đúng, nói gì thì nói, tôi cũng được xem như là người mai mối cho cả hai còn gì.” Phương Tâm Đệ đã uống hơn hai chén, gò má trắng nõn ửng hồng toàn bộ.
“Bà mối cái gì?” Hàn Nguyên Đạo gấp rút từ Bắc Kinh xa xôi trở về tham gia hôn lễ của trai, nghe thế liền tò mò hỏi.

“Bác Hàn, nếu cháu không mời Hàn Thận Kì đến dự tiệc sinh nhật của cháu, cậu ấy cũng sẽ không quen biết Mộc Tiệp, càng không thể yêu cô ấy được, cho nên có thể nói cháu chính là bà mối tác hợp hai người họ với nhau.” Phương Tâm Đệ đắc ý nói.
“Con bé này, hóa ra chính cháu đã làm cho con gái bảo bối ta nuôi dưỡng hai mươi tám năm nay bị bình hoa di động này đem đi mất…” Đồng Uy đột nhiên mở miệng, nhìn chằm chằm Phương Tâm Đệ từ trên xuống dưới.
Hàn Thận Kì nhận thấy tình huống không đúng, nhanh tay dắt Mộc Tiệp đi sang chỗ bạn bè kính rượu.
“Đúng vậy!” Phương Tâm Đệ ngơ ngác gật đầu.

“Chính cô là người đã khiến cho cây rụng tiền tôi vất vả bồi dưỡng ra bị Mộc Tiệp nhanh tay bắt mất, lại còn khiến cho quản lý là tôi bỗng chốc trở nên không có việc làm?” Mã Lệ Nhã cũng nheo con ngươi đen lại nhìn cô chăm chú.
Phương Tâm Đệ cảm giác được ánh mắt của bọn họ hình như mang theo sát khí, giống như có cừu oán rất thâm sâu với mình, đành cười gượng nói: “Cái đó……Mọi người có chuyện gì cứ từ từ nói…Cũng không nhất định phải trả hồng bao cho bà mối mà…”
“Cháu có biết nuôi dưỡng con gái vất vả biết bao nhiêu không? Ta chăm nó từ lúc nó còn nhỏ…” Đồng Uy kích động khoa tay múa chân. “…Nhỏ như thế này này, ta ôm cho đến tận khi nó lớn lên, nửa đêm thức dậy cho con bé uống sữa, giúp nó thay tã, dẫn nó đi học, từ tiểu học cho đến trung học…”
Phương Tâm Đệ xấu hổ quay đầu, tìm kiếm bóng dáng của Hàn Thận Tước trong đám đông, vừa nhìn thấy liền lập tức cắp váy trốn ngay đến chỗ anh.
“Này ông, hôm nay là ngày con gái kết hôn, ông nói nhiều như vậy làm gì chứ?” Mẹ Đồng giật nhẹ tay áo, ngăn cản chồng tiếp tục lải nhải.
Hàn Nguyên Đạo cười nói: “Thận Kì có thể lấy được Mộc Tiệp là phúc phận mà đời trước nó tu được, vợ chồng son đều đến tuổi kết hôn, trước thành gia sau lập nghiệp cũng không sai.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Mẹ Đồng gật đầu mạnh mẽ, lại quay sang an ủi Mã Lệ Nhã: “Lệ Nhã, bằng năng lực của cháu, còn sợ không khai quật thêm một người mẫu nam siêu cấp thứ hai sao?”
“Bác Đồng, người giống như Hàn Thận Kì vừa có tiềm năng lại vừa có sức quyến rũ, mặt hàng đẹp vậy không có nhiều lắm đâu.” Mã Lệ Nhã ai oán ca thán xong liền một ngụm nốc cạn ly rượu đỏ.
“Bây giờ không phải đang lưu hành mốt các mãnh nam chụp nude trên tạp chí gì đó sao?” Mẹ Đồng bất chợt nghĩ ra, nhiệt tình đề nghị: “Bác nghĩ cháu cũng có thể viết ra một bản kế hoạch đào tạo mãnh nam siêu cấp gì đó, nói không chừng có thể kiếm ra được cây rụng tiền thứ hai đấy.”

Ánh mắt Mã Lệ Nhã lướt qua bả vai Đồng uy, dừng ở phía các cảnh viên đang uống rượu vui đùa ầm ĩ, thoáng nhìn thấy Lạc Siêu Quân hùng tráng khoẻ khoắn, dáng người to lớn, ánh mắt liền lập tức phát sáng.
“Bác Đồng, cháu cảm thấy gợi ý của bác rất hay, có thể tạo ra được một sự kết hợp hoàn mỹ giữa nhân dân và cảnh sát, tên sẽ gọi là…người mẫu nam cảnh sát!” Mã Lệ Nhã hưng phấn tiếp lời.
Đồng Uy nghe đến đây liền quyết định đến bên cạnh Hàn Nguyên Đạo cùng nhau nâng cốc, bồi dưỡng tình cảm thông gia, miễn cho bị hai người phụ nữ ý tưởng kỳ quặc này làm cho tức đến hộc máu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui