Cưới Rồi Dạy Bảo Sau

Hàn Thận Kì nghiêng đầu, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, cảm giác hình như hôm nay cô làm việc quá mệt mỏi nên đêm nay trông có vẻ trầm lặng hơn thường ngày.
“Mọi chuyện có phải quá miễn cưỡng đối với anh không?” Cô đột nhiên mở miệng, cúi đầu nhìn vườn hoa phía dưới.
“Em có ý gì?”
“Chính là bị ba em bắt phải kết hôn, phải từ bỏ sự nghiệp diễn xuất…” Cô đã lên mạng tìm hiểu tin tức về anh, mới biết thu nhập làm người mẫu của anh rất cao khiến cho cô phải líu lưỡi, càng tìm tòi nghiên cứu, càng phát hiện khoảng cách giữa hai người thật xa.
“Em vì sao lại nói từ bỏ, mà không nói là lựa chọn?” Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô.
“Lựa chọn?” Cô nghi hoặc nói.
“Hợp đồng giữa anh và Mã Lệ Nhã cũng chỉ trong năm nay nữa thôi, hết rồi sẽ không tiếp tục ký nữa, anh cũng sẽ rời khỏi giới giải trí, quay lại văn phòng kiến trúc Quật Kì công tác, an phận làm một kiến trúc sư.”
“Vậy tại sao ngay từ đầu anh không làm việc tại phòng kiến trúc, lại chạy đi làm người mẫu?”
Cô chợt nhận ra bản thân hoàn toàn không biết gì về Hàn Thận Kì, trừ các thông tin của anh được đăng lên báo, còn mọi chuyện khác với cô mà nói đều xa lạ.
“Làm người mẫu là chuyện ngoài ý muốn.” Anh bắt đầu kể lại quá khứ của mình. “Sau khi anh tốt nghiệp hệ kiến trúc ở Anh, anh ở lại bên đó để thực tập, trùng hợp sao lại gặp rồi quen biết với Mã Lệ Nhã, cùng là du học sinh Đài Loan, cũng chính là người quản lí của anh hiện giờ, lúc ấy tiếng Anh của cô ấy thật tệ, lại là kiểu người ngây thơ, ngu ngốc, ngay cả gọi cơm cũng không biết…”
Cô giống như một học sinh ngoan, lẳng lặng lắng nghe anh kể truyện.
“Lệ Nhã và anh ở cùng khu nhà trọ, cô ấy phát hiện anh nói được tiếng trung, lập tức bám lấy anh không tha, về sau anh mới biết được cô ấy bởi vì bị bạn trai vứt bỏ nên mới dứt khoát bỏ việc, chạy đến nước Anh du học…”
“Anh cùng Lệ Nhã có hay không…” Bỗng nhiên cô khẩn trương hẳn lên, cảm giác được mối quan hệ giữa anh và quản lý Lệ Nhã hình như rất sâu đậm, sẽ không phải….
“Có hẹn hò hay không sao?” Anh đoán được ngay lời nói chưa hoàn chỉnh của cô.
Mi mắt cô rũ xuống, lảng tránh anh, không trực tiếp trả lời vấn đề của Hàn Thận Kỳ.
“Ôi trời!” Anh vỗ nhẹ trán, bật cười nói: “Quan hệ của bọn anh giống như quan hệ chị em, đại khái giống mối quan hệ của em cùng Lạc Siêu Quân mà thôi, tóm lại cô ấy không phải “đồ ăn” của anh.”
“Ồ” Vẻ mặt cứng nhắc của cô cuối cùng cũng thả lỏng.

“Trước khi đến Anh, ở Đài Loan, Lệ Nhã là người đại diện của một tạp chí, vì vậy chỉ cần có tạp chí thời thượng đến Anh quay chụp ngoại cảnh, đều mời cô ấy hỗ trợ tìm cảnh, quy hoạch hành trình, có một lần có một người mẫu nam trước ngày quay chụp bị tai nạn xe, cô ấy năn nỉ anh giúp, anh đáp ứng thế là…”

“Khi mới bắt đầu làm người mẫu đơn giản chỉ muốn thử nghiệm, bất quá về sau phát hiện công việc này có thể đi đến nhiều nơi trên thế giới, vừa làm việc vừa đi du lịch, dần dần anh cũng thích làm công việc này, từ những chuyến du lịch, anh có thể hiểu biết thêm về văn hoá cùng lịch sử kiến trúc của các quốc gia, thuận tiện tích luỹ thêm cảm hứng sáng tác cho chính mình…”
“Tuy nhiên sau khi anh trai của anh biết được chuyện anh đi làm người mẫu, ảnh rất tức giận, luôn luôn mắng anh đem mặt mũi của ảnh đi làm chuyện xấu, cho nên bọn anh ước định với nhau, khi nào hợp đồng cùng Lệ Nhã kết thúc, anh sẽ rời làng giải trí, trở về tiếp quản văn phòng kiến trúc của cha anh.”
“Thì ra là thế.” Cô gật đầu.
“Còn muốn biết thêm cái gì nữa không?” Anh thấp giọng hỏi cô.
“Không còn nữa.”
Anh đứng thẳng lên, tiến tới gần cô, vén mấy sợi tóc loà xoà của cô ra sau tai, con ngươi đen loé ra ý cười, tự mình chế nhạo nói: “Cho nên đừng nói linh tinh cái gì mà hy sinh, buông tha, chẳng lẽ em thật sự muốn xem anh từ một người mẫu nam trẻ tuổi, đẹp trai thành một ông lão chuyên quảng cáo thuốc tráng dương trên tivi sao?”
Cô liếc anh một cái, mỉm cười ngọt ngào, trên má lộ ra lúm đồng tiền mê người.
“Nếu anh đối với em không có cảm giác, cho dù cha em lấy súng dí vào đầu anh, anh cũng không đồng ý kết hôn, nên nhớ kết hôn với em là bản thân anh lựa chọn…” Anh dịu dàng nói nhỏ, nắm lấy hai tay của cô, nhẹ nhàng in một nụ hôn trên má Mộc Tiệp.
“Em chỉ hơi chút bất an, không xác định được bản thân liệu có thích hợp làm vợ của anh hay không, luôn cảm thấy quyết định kết hôn của chúng ta quá mức vội vàng.” Cô thực sự cảm thấy lo lắng, muốn hoãn chuyện hôn nhân này lại.
“Anh trai anh nghe được chuyện kết hôn của hai chúng ta, ảnh liền mắng anh, nói anh bất cần đời, đem hôn nhận đại sự thành trò đùa.” Anh nắm lấy cằm Mộc Tiệp, nhìn thẳng vào mắt cô: “Nói đến cùng, là do em vẫn không tin tưởng vào anh đúng không?”
“Vấn đề không phải là tin tưởng hay không, mà là vấn đề tương lai chung của hai chúng ta, anh có biết hôn nhân là chuyện gì không? Anh có thể hết lòng cả đời tuân thủ, chung thuỷ với một người phụ nữ duy nhất là em sao?”
Anh nghiêm túc mím môi, không khí có vẻ đặc biệt yên lặng.
“Nếu anh cùng em kết hôn, trong sinh hoạt của chúng ta không có những tiếng vỗ tay ồn ào, không có hàng ngàn ánh mắt si mê đuổi theo anh, chỉ có một mình em mà thôi…”
Anh vươn một tay kéo cô vào lòng, ôm chặt trong ngực.
“Anh không hiếm lạ sự mê luyến của những người phụ nữ khác, anh chỉ cần một mình em, chỉ muốn sống cùng em, nghĩ đến sau này mỗi khi rời giường được ăn bữa sáng do chính tay em nấu, khi buổi tối về nhà có em đợi anh trước cửa…”


Có vô số người đàn bà đã đi qua cuộc đời anh, nhưng không có một ai được như em, lay động trái tim, lay động linh hồn của anh.
Anh không những yêu vẻ ngoài xinh đẹp của cô mà còn mê luyến khí chất tĩnh lặng trên người cô, chỉ có khi ở cùng cô, anh mới cảm thấy được sự ấm áp….
Cô vùi đầu trước ngực anh, lẳng lặng nghe anh nói, tất cả những lời hứa ngọt ngào đều không thể hơn câu nói: “Anh chỉ cần duy nhất một mình em.” Làm cho người ta cảm thấy rung động.
“Anh biết muốn xác nhận cả đời bên nhau là chuyện rất khó khăn, cũng biết chuyện hôn nhân này của chúng ta có chút hơi vội vàng, cũng biết anh không phù hợp với tiêu chuẩn người chồng lý tưởng trong suy nghĩ của em, nhưng anh nguyện ý thử cố gắng, liệu em có thể cho anh một cơ hội được không?”
Hốc mắt của Đồng Mộc Tiệp đỏ hồng, cô không ngờ một người đàn ông tỏa sáng chói mắt như thế lại có thể khát cầu tình yêu của mình đến vậy…
“Mộc Tiệp, anh thực sự muốn sống cùng em, nói cho anh biết, tiêu chuẩn người chồng tốt trong cảm nhận của em là gì, anh sẽ cố gắng làm được.”
Cô bị anh dịu dàng ôm lấy, trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù, tựa đầu vào bờ ngực rắn chắc của anh, thấp giọng nói: “Yêu cầu duy nhất của em đối với bạn đời của mình chính là không được ngoại tình, nếu có một ngày, anh thực sự thích người con gái khác, xin anh hãy nói với em, em sẽ để anh ra đi, đừng để em trở thành người phụ nữ ngốc nghếch nhất trên thế giới này.”
“Trừ em ra, anh sẽ không bao giờ thích người phụ nữ nào khác.” Anh kiên định nhận lời.
Cô ngẩng đầu, nhìn anh chằm chằm. “Em nói nghiêm túc, em là một người con gái, không sợ đau lòng, không sợ mất đi, nhưng em không muốn mọi người thương hại mình…”
“Không có ngày như vậy, anh sẽ để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời…”
Anh đưa tay nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống, liếm hôn mềm nhẹ, đầu lưỡi khiêu khích chui vào miệng cô nhiệt tình dây dưa cùng cái lưỡi.
Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm giác được môi anh hôn dọc theo hàm dưới của mình, khẽ cắn nhẹ sườn gáy, dừng lại trên lỗ tai mẫn cảm rồi vô cùng thân thiết cắn nhẹ vành tai, khiến đầu óc cô trở nên mơ màng.
Anh vươn tay đặt lên vai cô, cố gắng kiềm chế đẩy cô ra xa mình, chăm chú nhìn đôi mắt mờ sương của Mộc Tiệp, cảm thán nói: “Không được, anh đã phạm quy một lần rồi, cần phải để lại thời điểm tốt đẹp nhất giữa chúng ta cho đêm tân hôn mới được.”
Khuôn mặt trắng nõn của cô đỏ rực, liếc nhìn anh một cái rồi xoay mặt, không muốn tiếp lời.

Anh thoả mãn ôm cô từ phía sau, gió đêm thấm lạnh thổi qua, anh không chỉ ngửi thấy mùi hương thanh nhã toát ra từ cô, phảng phất cũng nghe thấy được cả hơi thở tình yêu đang tràn về.
***
Một chiếc BMW màu bạc kiêu ngạo dừng trước toà nhà, đôi chân dài xinh đẹp bước xuống, đi giàu cao gót, phong tình vạn chủng tiến vào trong đại sảnh.

Mã Lệ Nhã mang theo túi xách hàng hiệu cùng túi mua hàng, trực tiếp đi thang máy tới nhà mới của Hàn Thận Kì.
Cô trang điểm hết sức tinh tế, toàn thân tỏa ra hơi thở đầy tự tin, so với bộ dạng chật vật vì bị bạn trai vứt bỏ năm ấy cứ như hai kẻ khác nhau hoàn toàn.
Nói đến mới nhớ, may mà cô có vận khí tốt, nhiều năm trước khổ sở đến nước Anh du học đồng thời chữa vết thương lòng luôn thể, thế mà lại có được “ánh mắt sáng suốt nhìn ra người mẫu”, khiến cô vớ được một cái cây rụng tiền.
Theo giá trị con người không ngừng tăng vọt của Hàn Thận Kỳ, cô không chỉ trả được mối nhục bị vứt bỏ trước người bạn trai cũ mà còn trở thành quản lý của hàng trăm người khác.
Cô nhấn chuông xong, vừa nhìn thấy Hàn Thận Kỳ bước ra mở cửa, khí thế mạnh mẽ của vị quản lý hàng trăm con người lập tức biến mất không còn bóng dáng, nháy mắt biến thân thành người giúp việc Philippines ngoan ngoãn phục tùng.
Mã Lệ Nhã đặt túi mua hàng lên sofa, khuôn mặt tươi cười nói: “Thận Kì, rượu đỏ cậu dặn mua tôi đã mang tới, còn có cả bản thiết kế áo cưới An Đằng tiên sinh gửi đến nữa, nhờ tôi gửi cho cậu, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tôi sắp kết hôn.” Hàn Thận Kì nói.
“Kết hôn?” Mã Lệ Nhã kinh ngạc trợn tròn mắt nói: “Không phải cậu nói sau khi kết thúc hợp đồng sẽ quay về công ty làm kiến trúc sư cơ mà, sao tự nhiên lại có chuyện kết hôn này?”
“Tôi cũng không nghĩ tới ngay lúc này lại gặp được người vợ lý tưởng của mình, cho nên muốn sau khi hết hợp đồng thì trước tiên tự tổ chức lễ cưới rồi mới đến công ty làm việc.” Hàn Thận Kỳ biếng nhác ngồi trên sofa nói.
“Xin chào” Mộc Tiệp từ trong phòng bếp bưng ra ba tách cà phê, đặt xuống bàn, chào hỏi cùng Mã Lệ Nhã vẫn còn đang ngây ngốc.
“Mộc Tiệp, người này là quản lý của anh, Mã Lệ Nhã.” Hàn Thận Kì vô cùng thân thiết ôm lấy eo Mộc Tiệp, giới thiệu: “Lệ Nhã, đây là Đồng Mộc Tiệp, cũng là bà xã tương lai của tôi.”
“Xin chào” Mã Lệ Nhã sững sờ nhìn người phụ nữ đang bị Hàn Thận Kì ôm lấy.
Hoá ra người này thực sự đang yêu, hèn chi mỗi lần nghỉ ngơi thì ngồi ở một góc ôm di động, còn nhờ nàng mua thật nhiều quần áo mới ra thị trường cùng giày cao gót.
“Ngại quá, việc kết hôn có chút đột ngột, hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến công việc của hai người.” Mộc Tiệp dịu dàng nói.
“Ôi! Không có biện pháp, xem ra người đại diện cho trăm gương mặt như tôi đây cũng sắp phải gia nhập bộ tộc thất nghiệp rồi.” Mã Lệ Nhã tự giễu nói, chỉ có thể chấp nhận sự thật này, bởi vì cô rất hiểu cá tính của Hàn Thận Kì.

Người này, bề ngoài thoạt nhìn có vẻ phóng khoáng, bất cần đời, nhưng kỳ thực nội tâm lại rất cô đơn, luôn luôn muốn có một cuộc sống gia đình ấm áp chân thực.
“Làm trò, vài năm nay số tiền tôi kiếm được giúp chị cũng đủ để chị sống tới già còn gì.” Hàn Thận Kì chế nhạo nói.
Mã Lệ Nhã cười khổ mang mẫu thiết kế áo cưới ra cho hai người xem.

Hàn Thận Kì cùng Mộc Tiệp ngồi trên sofa, cả hai tựa vào nhau cử chỉ vô cùng thân thiết, cùng thảo luận các mẫu áo cưới.
“Lệ Nhã, cám ơn chị đã mang bản thiết kế đến cho bọn em.” Mộc Tiệp nói.
“Không có gì, ai bảo tôi là quản lý kiêm người giúp việc Philippines của Thận Kì? Dù sao vài năm nay cũng bị cậu ta sai vặt nhiều rồi, hôn lễ nếu có cái gì cần tôi hỗ trợ thì cứ nói, không cần khách sáo.” Mã Lệ Nhã nói.
“Lệ Nhã, quen biết chị nhiều năm như vậy, sao tôi lại không biết chị có huyết thống Philippines nhỉ?” Hàn Thận Kì nghiêm túc nhìn chằm chằm cô.
“Điên khùng, huyết thống Philippines của tôi ở đâu, tôi là người Đài loan chính gốc.” Mã Lệ Nhã kích động thanh minh.
“Vậy thì chị không phải là người giúp việc Philippines mà chính là lao công người Đài, nhưng đừng có lo, chúc mừng chị sắp được từ chức.” Hàn Thận Kỳ trêu ghẹo nói.
Mã Lệ Nhã trừng mắt nhìn anh, cố ý nói đùa: “Mộc Tiệp, em xác định cưới Thận Kì thật sao? Cậu ta trông thế thôi nhưng chính là một cái máy phát điện siêu cấp đấy, người ái mộ cậu ta nhiều đến mức có thể lấp đầy một sân bóng.”
“Này, chị nói hươu nói vượn cái gì thế?” Hàn Thận Kì lập tức ngăn Mã Lệ Nhã lại, vội vàng trấn an Mộc Tiệp, chỉ sợ chứng sợ hãi trước hôn nhân của cô lại tái phát, đổi ý không chịu gả cho anh nữa. “Em không nên nghe Lệ Nhã nói lung tung.”
Mộc Tiệp liếc anh một cái, mềm mỏng uy hiếp nói: “Yên tâm, nếu anh ấy dám xằng bậy, em nhất định sẽ đánh anh ấy đến ngay cả anh trai của ảnh cũng không nhận ra luôn.”
“Lệ Nhã, đừng náo loạn nữa, bà xã của tôi chính là quán quân Taekwondo nữ châu Á đó.” Hàn Thận Kì ngây ngô cười nói.
“Vậy sẽ không thành bạo lực gia đình chứ?” Mã Lệ Nhã trêu ghẹo nói, trước giờ cô chưa từng nhìn thấy Hàn Thận Kỳ khẩn trương như vậy, xem ra cậu ta thật sự rất yêu Đồng Mộc Tiệp, mới có thể gấp rút muốn chấm dứt hợp đồng để kết hôn ngay lập tức.
“Có thể bị tuyển thủ quốc gia đánh là phúc khí từ đời trước của anh ấy đấy.” Mộc Tiệp hài hước tiếp lời.
“Có thể lấy được em cũng chính là phúc khí mà kiếp trước anh đã tu luyện được.” Anh yêu chiều ôm lấy eo cô, nghiêng mặt, hôn lên má cô một cái.
Cô vỗ nhẹ cánh tay anh, ám chỉ anh an phận một chút, nhưng đuôi mày khoé mắt đều ánh lên ý cười nhàn nhạt tiết lộ nội tâm ngọt ngào, hoàn toàn có bộ dáng của một cô gái đang yêu say đắm….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui