Nghiêm Dịch Trạch đang hưng phấn thì Tần Di bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hưng phấn qua đi, Nghiêm Dịch Trạch phát hiện cô không hãng hái lắm, nhíu mày hỏi, “Em sao thế? Không vui sao?”
“Vui chứ!”
Tần Di miễn cưỡng cười thoáng nhìn biểu cảm phức tạp của Tiêu Hang khẽ cau mày.
Nghiêm Dich Trach lúc này mới chú ý tới Tiêu Hạng đang đứng đó không xa, lập tức chau mày, “Sao cậu lại ở đây?”
Tiêu Hạng vừa định nói, Nghiêm Dịch Trạch bỗng phất tay, “Bỏ đi, tôi bỗng nhiên không muốn biết! Không có việc gì cậu về đi!”
“Vợ ơI chúng ta đi thôi! Em bây giờ là phụ nữ có thai, không thể ra gió!”
Nghiêm Dịch Trạch khẩn trương đỡ Tần Di vào trong biệt thự, Tiêu Hạng nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người một hồi lâu mới thu tầm mắt lại hít một hơi thật sâu lên xe rời đi.
Trở lại phòng khách, Tần Di nhíu mày, “Sao vừa rồi anh lại như thế?”
“Thế nào?” Nghiêm Dịch Trạch không hiểu nhìn cô.
“Tiêu Hạng dù sao cũng là khách, là em họ của anh, anh không thể chào hỏi mấy câu sao?”
“Đổi người khác thì được, chứ cậu ta..” Nghiêm Dịch Trạch ghen ty nói, “Anh không rảnh rỗi quan tâm đến người cứ để ý vợ anh”
“Anh...” Tần Di nhìn anh không biết nên nói gì.
“Được rồi đừng nhắc đấy cậu ta nữa! Em cảm thấy thế nào, con có đá em không?” Tần Di sửng sốt nhìn Nghiêm Dịch Trạch như đồ ngốc.
“Sao?”
“Anh đã bao giờ nhìn thấy mới mang thai mấy ngày mà có thể đá chưa? Tôi không biết là anh không biết thật, hay nói anh ngốc nữa!” Tần Di liếc mắt nhìn anh.
Nghiêm Dịch Trạch xấu hổ cười cười giải thích, “Anh chưa từng làm bố, không biết cũng rất bình thường mài”
“Anh không đi làm cổ ý chạy về cũng vì tôi mang thai?”
Tần Di thắc mắc, nhíu mày hỏi.
“Đúng thể, anh vừa nghe tin em mang thai, đang làm việc lập tức chạy về! Em thấy thế nào?” Nghiêm Dịch Trạch cầm lãy tay cô cười tủm tỉm hỏi”
“Cái gì thế nào?” Tần Di không hiểu anh đang nói gì.
Nghiêm Dịch Trạch vỗ đầu một cái, chê cười nói, “Em xem anh này, nghe được tin vui nói cũng không rõ ràng! Ý của anh là em làm mẹ cảm giác thế nào?”
“Không có cảm giác gì!" Tần Di ăn ngay nói thật,
Nghiêm Dịch Trạch hơi thất vọng, nhíu mày hỏi, “Không có cảm giác thật sao? Một chút xíu cũng không có?”
Tần Di cúi đầu nhìn cái bụng phẳng lì cẩn thận cảm nhận chậm rãi ngẩng đầu, “Có một chút..”
“Em nói đi!” Nghiêm Dịch Trạch hưng phấn, con mắt đều đang tỏa sáng.
Tần Di ngượng ngùng cúi đầu xuống nhỏ giọng nói, “Có vẻ hơi buồn nôn.”
Nghiêm Dịch Trạch lập tức không còn gì để nói, ở trên ghế sa lon ngồi một hồi, Tần Di đuổi anh đến công ty nhưng anh sống chết không chịu, còn nói hôm nay anh sẽ không đi đâu, chỉ ở nhà chăm sóc hai mẹ con cô.
“Nghiêm Dịch Trạch, anh đừng như thế được không? Anh đến công ty mau lên, tôi còn phải nghỉ ngơi!”
“Em cứ đi nghỉ đi, anh ở bên cạnh trông eml”
“Được, anh thích làm gì thì làm!”
Tần Di thực sự không còn cách nào, chỉ có thế mặc kệ anh, quay người trở về phòng.
Nghiêm Dịch Trạch muốn theo đi vào, bị Tần Di ngăn ở cửa, “Tôi nghỉ ngơi anh theo vào làm gì? Đi ra mau!”
Nghiêm Dịch Trạch không tình nguyện gật đầu, “Được! Thế anh ở ngay ngoài, có chuyện gì gọi anh!”
Đóng cửa lại, Tần Di một lúc sau cũng không nghe thấy tiếng bước chân, Nghiêm Dịch Trạch hiển nhiên không đi, ánh mắt phức tạp nhìn cửa phòng đóng chặt, lắc đầu thở dài đi trở về bên giường cầm điện thoại di động lên xem.
Lúc bà Nghiêm trở về thấy Nghiêm Dịch Trạch đang ngồi trên ghế trước cửa phòng ngủ, nhíu mày hỏi, “Dịch Trạch, sao con không ở công ty, ngồi ngốc ở đây làm gì?”
“Bà nội, bà về rồi! Con ở đây trông Tần Di!”
Nghiêm Dịch Trạch cười cười giải thích nói, bà Nghiêm không nhịn được cười nói, “Con đứa nhỏ này, sao lại trẻ con thế? Trong nhà nhiều người như vậy, còn cần con ở đây trông coi? Về công ty đi!"
“Nhưng con không yên tâm!” Nụ cười trên mặt Nghiêm Dịch Trạch mặt thu lại, hạ giọng nói.
“Không yên lòng?” Bà Nghiêm nhướng mày nhìn cửa phòng ngủ, “Ý con là..”
Quản gia thấy chuyện này ông không thích hợp nghe liền lấy cớ tránh đi.
“Con sợ chuyện một năm trước xảy ra với hai mẹ con cô ấy!"
Nghe Nghiêm Dịch Trạch nói thế, lông mày của bà Nghiêm nhíu càng chặt, nhìn chằm chằm Nghiêm Dịch Trạch, sầm mặt lại, “Tai nạn xe chẳng lẽ không phải ngoài ý muốn?”
“Nếu đó là một tai nạn thì tốt thôi, con sẽ không cần phải lo lắng nữa”
Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt rất khó coi, sắc mặt bà Nghiêm lại càng khó coi hơn.
Khi bà biết Nghiêm Dịch Trạch giả ngu đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe chính miệng Nghiêm Dịch Trạch nói ra lại là cảm giác khác.
“Nói thế thì nhất định phải chú ý hơn!”
Bà Nghiêm gật đầu, đưa tay vỗ vai Nghiêm Dịch Trạch an ủi nói, “Được rôi, con cũng đừng quá lo lắng, Tần Di bà sẽ sai người trông coi, chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện gì, con cứ làm việc của mình đi!”
“Bà nội, vậy xin nhờ người!"
Nghiêm Dịch Trạch gật gật đầu, quay đầu nhìn cửa phòng một lần nữa rồi đi thẳng.
Nghiêm Dịch Trạch vốn che giấu bà Nghiêm nhưng Tần Di bây giờ đã mang thai, anh không tiếp tiếp tục che giấu chuyện này nữa.
Anh sợ Tần Di và đứa nhỏ xảy ra chuyện nên đành phải tiết lộ chuyện này cho bà để tìm kiếm sự trợ giúp.
Bà Nghiêm mặc dù lớn tuổi nhưng thủ đoạn so với anh lợi hại hơn nhiều.
Bà có thể từng ấy năm giữ vững nhà họ Nghiêm, Nghiêm Dịch Trạch đúng là có đuổi theo cũng không kịp.
“Lão phu nhân, bà tìm tôi?”
“Ù!” bà Nghiêm ngồi trên ghế sofa trong phòng sách, vẻ mặt nghiêm túc nhìn quản gia, “Ông Hà, ông đã theo tôi bao lâu rồi?”
“Tôi đã đi theo lão phu nhân kể từ khi bà tiếp quản ngôi nhà này! Coi như gần năm mươi năm!”
“Vậy những năm này tôi đối xử với ông thế nào? Nhà họ Nghiêm đối xử với ông thế nào?”
“Lão phu nhân đối với tôi ân tình như núi, nhà họ Nghiêm lại càng như ân nhân, phần ân tình này cả đời tôi cũng không trả hết!” Quản gia cảm khái nhìn lão phu nhân nói.
“Nếu mà ông đã nhớ rõ thì tốt! Tôi có một chuyện quan trọng muốn giao cho ông!” Bà Nghiêm hài lòng gật đầu, nhíu mày hỏi.
“Lão phu nhân người có việc cứ phân phó!”
“Tôi muốn ông tìm hai người người đáng tin cậy một tấc cũng không rời bảo vệ Tần Di, không để hai mẹ con họ xảy ra chuyện gì!"
“Lão phu nhân, chuyện này..." Quản gia nhíu mày, tò mò nhìn bà có chút không hiểu.
“Ông đã đi theo tôi nhiều năm, theo tôi hơn nửa đời người, có một số việc sẽ không dối gạt ông! Có người muốn đối phó với nhà họ Nghiêm chúng tai”
“Lão phu nhân, tôi hiểu rồi! Bà cứ yên tâm, tôi cho dù có mất mạng, tôi sẽ không để cô chủ và cậu chủ nhỏ xảy ra chuyện!"
Biểu hiện của quản gia nghiêm túc chưa từng thấy, lão phu nhân gật đầu cười nói, “Ông làm việc tôi yên tâm!”
Tần Di đang nằm trên giường trong phòng nghịch điện thoại không biết vì cô mang thai mà bà Nghiêm và Nghiêm Dịch Trạch quan tâm cô hơn rất nhiều.
Lúc ăn cơm chiều, Tần Di rõ ràng cảm giác ánh mắt bà Nghiêm nhìn cô không giống bình thường, quản gia cũng có chút quái dị, trông hai người đều rất căng thẳng.
Mặc dù cô rất hiếu kì nhưng cũng không mở miệng hỏi thăm.
Cô hiểu rõ chuyện cô nên biết không cần hỏi bà Nghiêm cũng sẽ tự nói cho cô, còn chuyện cô không nên biết thì có hỏi cũng vô dụng.
Buổi tối Nghiêm Dịch Trạch còn có buổi xã giao quan trọng, nhưng trước mười giờ đã chạy về.
Anh thấy cô đang xem phim truyền hình bèn đưa tay tắt đi.
“Anh làm gì đấy?” Tần Di không vui hỏi.
“Xem tivi tổn thương mắt! Phóng xạ cũng lớn, không tốt cho đứa nhỏ trong bụng!" Nghiêm Dịch Trạch cười đi đến ôm eo cô quan tâm hỏi, “Khoảng thời gian này em đừng xem TV quá nhiều!"
“Không xem TY thì tôi làm gì?”
Tần Di tức giận hỏi, Nghiêm Dịch Trạch cười đùa hí hứng nói, “Em xem anh đi!”
“Anh có gì đáng xem!” Tần Di lườm anh một cái trả lời, “Ngày nào cũng nhìn phát chán lên được!”
“Nhanh thế đã chán rồi sao? Em còn phải nhìn anh thêm mấy chục năm nữa, đến lúc đó em phải làm sao?”
Thấy Nghiêm Dịch Trạch cố ý đùa cô, Tần Di quay mặt chỗ khác không muốn để ý đến anh.
Cô còn tưởng anh sẽ tiếp tục dây dưa, không nghĩ tới anh lại đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, vài phút sau quay lại kéo tay cô cười nói, “Anh đã xả nước cho em rồi, đi thôi, anh giúp em tắm!"
Tần Di hất tay của anh ra, mặt lạnh nói, “Không cần, tôi tự tắm!”
“Không cần thật sao?” Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày, “Nếu em ngã thì sao?”
“Anh nghe không hiểu tiếng người sao?” Tần Di mắt lạnh nhìn anh, không nhịn được nói.
Nghiêm Dịch Trạch chần chừ một lúc mới gật đầu, "Vậy được, anh ở ngoài cửa, có chuyện gì em gọi anh!”
Tần Di không chịu nổi anh, cầm quần áo liền chạy vào phòng vệ sinh, Nghiêm Dịch Trạch ở sau lưng cô khẩn trương gọi, “Chậm thôi, em chậm chút, đừng để ngã”
Năm trong bồn tắm đầy nước nóng, bực bội trong lòng cô mới dần tan biến, nghĩ đến dáng vẻ khẩn trương của Nghiêm Dịch Trạch, lòng cô lại có chút gợn sóng.
Lại nghĩ đến tối hôm qua anh cùng Lăng Lâm ở cùng nhau, còn lôi kéo tay cô ta sống chết không buông, trong lòng nhất thời lại tức giận.
Suy nghĩ tốt đẹp vừa xuất hiện cũng theo đó tan thành mây khói.
Tắm rửa xong, hai người nằm xuống, Nghiêm Dịch Trạch nhẹ nhàng ôm Tần Di vào lòng, dịu dàng nói bên cô, “Vợ ơi ngủ đi!”
Nghiêm Dịch Trạch cùng Tần Di đã nghỉ ngơi, nhưng Lăng Lâm ở cách đó hơn 10 km không thể ngủ được.
Chuyện này phải bắt đầu từ nửa giờ trước.
Cô vừa năm xuống thì nhận được cuộc gọi từ Tiêu Hạng nói Tần Di đã mang thai con của Nghiêm Dịch Trạch, sắc mặt của Lăng Lâm lập tức biến dạng.
Chuyện này với cô không phải là chuyện tốt, có khả năng sẽ khiến cho mọi chuyện cô làm trong thời gian này trở nên vô dụng.
Cô rất bực bội, bực bội đến mức không ngủ được.
Nửa đêm, Âu Nhược Lan đột nhiên đến gõ cửa, Lăng Lâm nhảy dựng lên sốt ruột hỏi: “Có chuyện gì?” “Chị Lâm, Lăng Mục Dương đến tìm chị!"
“Muộn thế này anh ta đến làm gì?”
Lăng Lâm nhíu mày, nhưng vẫn đứng dậy đi mở cửa.
Lăng Mục Dương thấy cô mặc đồ ngủ cười hỏi, “Không làm phiền cô nghỉ ngơi chứ?”
Lăng Lâm lắc đầu, ngồi trên ghế sofa đối diện thuận miệng hỏi, “Đã trễ thế này anh đến làm gì?”
“Đến thương lượng với cô chuyện này!” Lăng Mục Dương cười nói, “Tôi nghe nói lần này cô trở về là vì Nghiêm Dịch Trạch?”
“Sao anh biết?” Lăng Lâm nhíu mày, một mặt cảnh giác nhìn anh.
“Chuyện rõ ràng ràng, mù lòa cũng nhìn ra được nhưng Nghiêm Dịch Trạch hình như không còn cảm giác gì với cô!” Nụ cười trên mặt Lăng Mục Dương ấm áp ánh nắng mặt trời, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy anh đang cười nhạo cô.
“Liên quan gì đến anh!” Lăng Lâm sắc mặt lạnh lẽo.
“Cô nói không sai nhưng tôi có thể giúp cô!" Lăng Mục Dương không cười nữa đi ánh mắt trở nên thâm thuý.
Lăng Lâm kinh ngạc nhìn anh hồi lâu, nhíu mày hỏi, “Giúp tôi? Cái này giúp có lợi gì cho anh?”
“Cái này cô không cần biết! Cô chỉ cần biết tôi có thể giúp Nghiêm Dịch Trạch một lần nữa trở về bên cô là được!"
Lăng Mục Dương trông rất tự tin, Lãng Lâm nhếch miệng, khinh thường nhìn anh cười lạnh, “Anh sao?”
“Xem ra cô vẫn không tin vào khả năng của tôi!" Lăng Mục Dương thoải mái cười nói, "Xem ra cô đã quên nửa tháng trước ai đã giúp cô đánh lạc hướng Nghiêm Dịch Trạch” “Là anh à?”
Lông mày Lăng Lâm bồng nhiên nhíu chặt, nửa tháng trước cô mượn tay Vân Hạ ngụy tạo tin giả muốn đuổi Tần Di ra khỏi nhà họ Nghiêm, chuyện này về sau được Nghiêm Dịch Trạch giải quyết một cách khéo léo, còn truy tìm bằng mọi cách, suýt chút nữa truy đến đầu cô và Vân Hạ.
Mặc dù Âu Nhược Lan đã rất cẩn thận để tiêu hủy các bằng chứng, nhưng cẩn thận mấy cũng có sơ sót, sự việc sắp bị bại lộ đột nhiên có người xuất hiện xóa mọi dấu vết.
Cô vẫn không biết người này là ai, bây giờ mới đột nhiên phát hiện là Lăng Mục Dương.
“Là tôi! Chuyện cô ở Mỹ cũng là một tay tôi thay cô xử lý sạch sẽ! Bây giờ cô đã tin tôi có khả năng giúp đỡ cô hay chưa?” Lăng Mục Dương gật đầu, cười như không nhìn cô.
“Anh...!Lăng Lâm kinh ngạc nửa ngày nói không nên lời, đột nhiên cảm thấy lạnh thấu xương.
Lăng Mục Dương trước mặt trông vô hại hoá lại vô cùng đáng sợ, cô đứng trước mặt anh chẳng khác nào một thằng hề.
“Cô không cần phải nhìn tôi như thế, nếu tôi muốn đối phó với cô thì cô đã xong đời từ lâu rôi!”
Lăng Mục Dương cười cười, nhấp một ngụm trà Âu Nhược Lan đưa đến, cười như không nhìn cô.
“Lăng Mục Dương, anh thắng rồi!”
Lăng Lâm chán nản cúi đầu...
Âu Nhược Lan than là người là Lăng Lâm tín nhiệm nhất cũng không biết hai người đã nói những gì, chỉ biết sau khi Lăng Mục Dương đi, trên mặt Lăng Lâm cười rất thoải mái.
Sáng sớm, Nghiêm Dịch Trạch đến công ty, Tần Di cũng dự định đến cửa hàng hoa trên đường Xuân Tú xem lúc nào có thể khai trương, bà Nghiêm lại bảo cô đợi một chút.
Tần Di đang tò mò thì quản gia đưa đến một người giúp việc khoảng bốn mươi tuổi.
Cô người giúp việc này cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng là mặc quần áo người làm nhưng khí chất trông như một quý bà.
Cô không thể tưởng tượng được người như thế này lại có thể đi làm giúp việc.
“Đây là Lưu Ngọc Mai, con có thể gọi là đì Lưu, từ giờ trở đi bà ấy sẽ không rời con nửa bước! Con ở bên ngoài ăn cái gì, chỗ nào có thế đi chỗ nào không thể đi, con nhất định phải nghe theo, nghe rõ chưa?”
Bà Nghiêm thái độ rất nghiêm túc nhưng Tần Di lại không hiểu hỏi, “Bà nội, có cần đến mức này không?”
“Phải thế, con đang mang thai cậu chủ tương lai của nhà họ Nghiêm, làm gì cũng không được cẩu thải Đây là trách nhiệm của con với đứa nhỏ, cũng là trách nhiệm với chính mình!”
Thấy mình không thể từ chối, Tần Di cũng chỉ miễn cưỡng chấp nhận.
“Cô chủ, cô giờ muốn ra ngoài sao? Tôi giờ sẽ đi sắp xếp!"
Dì Lưu nhanh chóng nhập vai, gật đầu kính cẩn nhanh chóng bước ra ngoài.
“Được rồi, con đi đi, làm xong việc về sớm một chút! Con bây giờ đã mang thai, không thể quá mệt nhọc!”
Bà Nghiêm cười phất phất tay, vừa thấy Tần Di đi ra ngoài bà quay sang nhìn quản gia trêu ghẹo nói, “Lão già này ông thật đúng là! Còn để vợ ông đến phục vụ cháu dâu tôi, lấy thân phận của bà ấy mà lại phải đến đây làm người làm, đúng là quá uỷ khuất!”
“Lão phu nhân người nói đùa, đây là phúc đức của bà ấy" Quản gia không nghĩ như thế cười cười giải thích nói, “Người khác cầu còn không được đầu!"
“Ông thật biết nói chuyện! Dù thế nào thì ông cũng rất có lòng! Ngọc Mai rất chu đáo, để bà ấy chăm sóc tôi rất yên tâm!” Bà Nghiêm hài lòng gật đầu.
Tần Di vừa đi ra khỏi biệt thự đã giật mình.
Cô bình thường ra ngoài chỉ cần một xe, cho dù có vệ Sĩ đi theo cũng không lộ mặt.
Hôm nay thì tốt rồi, đi Lưu thế mà lại sắp xếp cho cô một đội xe, tuy không nhiều lắm nhưng tính cả xe của cô cũng phải có năm chiếc.
Ba trong số bốn chiếc xe đều là vệ sĩ mặc đồ vét mang tai nghe, một chiếc khác ngồi bác sĩ gia đình của nhà họ Nghiêm cùng hai người làm.
Không biết còn tưởng là nhân vật lớn ra ngoài, Tần Di không biết ngay từ lúc cô gả vào nhà họ Nghiêm thì cô đã là một nhân vật lớn.
Chí ít chỉ cần dậm chân một cái cái Nhuận Thành này cũng sẽ rung động, dù sao cô cũng là cô chủ của nhà họ Nghiêm, là bà chủ tương lai của nhà họ Nghiêm.
“Dì Lưu, thể này có phải hơi quá không?”
Tần Di nhìn dì Lựu đang cười nhíu mày hỏi.
“Cô nói chuyện này sao? Cô là cô chủ của nhà họ Nghiêm, bây giờ còn mang thai cậu chủ nhỏ, không phải càng nên cẩn thận sao? Nếu không phải sợ quá rêu rao, tôi còn định mang thêm mấy người nữa cơ!” Di Lưu vừa cười vừa nói.
“Nhưng...” Tần Di nhíu mày, không biết nên nói gì.
“Cô chủ, mời cô!”
Dì Lưu cười mở cửa xe, mời Tần Di lên xe, Tần Di chần chừ một lúc lúc này mới lên xe.
Cả ngày hôm nay, Tần Di cảm giác như đi tù.
Nơi này không cho vào, chỗ đó không cho đi, cái này không thể ăn, cái kia không cho ăn.
Lúc cô với Tiết Vãn Tình muốn đi xem phim, dì Lưu cũng không đồng ý, nói là trong rạp chiếu phim nhiều người không khí quá kém, để Tần Di đợi nửa giờ, bao hết một rạp để Tiết Vãn Tình cùng Tần Di xem.
Rạp phim to như thể chỉ có mỗi Tần Di cùng Tiết Vãn Tình hai người, cửa trước sau còn có mấy vệ sĩ trông coi khiến Tần Di cảm thấy rất không tự nhiên.
Tiết Vãn Tình ngược lại rất thích thú, còn trêu ghẹo nói, “Tần Di, hôm nay chuyện gì xảy ra thế? Cậu phô trương như thế thì không nói, trông còn rất khí phách! Tớ không biết còn có thể bao rạp xem phim? Thoải mái thật đấy!"
“Thoải mái cái gì? Trông chẳng có không khí gì cải”
“Cậu đúng là có phúc không biết hưởng! Cậu có biết có bao nhiêu người muốn có cuộc sống như cậu không?” Tiết Vãn Tình trợn mắt nhìn Tần Di, chua chát nói, “Nếu tớ có thể giống cậu thì đang ngủ cũng sẽ cười tỉnh!”
“Bỏ đi không cách nào nói chuyện với cậu!”
Tần Di phiền muộn quay đầu không để ý đến cô”
Từ rạp chiếu phim ra, Tần Di cùng Tiết Vãn Tình và dì Lưu theo sau là mấy vệ sĩ đang chuẩn bị đi vào thang máy.
Cửa thang máy vừa chuẩn bị đóng lại thì một bóng người quen thuộc bước nhanh tới, kêu lên, “Đợi một chút!”
Dì Lưu lờ đi không ngừng ấn nút đóng cửa.
“Dì Lưu đừng đóng cửa, đây là bạn tôi!” Tần Di nói với bà.
“Bạn?” Dì Lựu quay đầu mắt nhìn Tần Di, nhíu mày hỏi, “Cô chắc chứ?”
“Là bạn tôi, Vãn Tình cũng biết!” Nói xong Tần Di nhìn Tiết Vãn Tình, Tiết Vãn Tình bèn nói, “Không sai, tôi cũng biết! Hình như cũng là bạn của Nghiêm Dịch Trạch”
Dì Lưu gật đầu, lúc này mới mở cửa để anh đi vào.
Cô Tần Di, hôm nay làm gì thế? Mang nhiều người thế?”
“Tôi cũng không muốn thế!” Tần Di nhìn dì Lưu bất đắc dĩ cười khổ, “Anh Lăng sao lại ở đây?” “Tôi hẹn bạn bàn chuyện! Cô muốn về rồi sao? Không thì đi uống cà phê?” Lăng Mục Dương vừa cười vừa nói.
“Được chứt Cầu còn không được!" Tần Di cười gật đầu đáp ứng.
Dì Lưu nghiêm túc nói, “Cô chủ, cô không thế uống cà phê!" “Vì sao?” Tần Di không vui nhìn bà, cả ngày này đều bị giày vò, giờ đến uống tách cà phê cũng không được, có còn cho người ta sống nữa hay không?
“Phụ nữ mang thai không thể uống cà phê, không tốt cho trẻ nhỏ!”
“Phụ nữ mang thai? Tần Di cậu mang thai?” Tiết Vãn Tình quay đầu trợn mắt há miệng nhìn cô.
Lăng Mục Dương biểu cảm ngoài ý muốn, không thể tin được.
Tần Di có chút xấu hổ.
Không khí trong thang máy đột nhiên trở nên lúng túng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...