Trong khoa cấp cứu của y học nhân dân thành phố Nhuận Thành, khuôn mặt bầm tím của Tiêu Hạng dần bình tĩnh lại, nhận lấy chiếc khăn tay của trợ lý đưa lên lau mồ hôi lạnh trên trán, quay người ra khỏi phòng cấp cứu.
“Anh Tiêu, xin anh chờ một chút một chút!”.
Nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Tiêu Hạng, nữ bác sĩ trẻ sững người trong giây lát, nhưng vẫn có lòng nhắc nhở, “Tôi nghĩ anh tốt nhất nên cố định vết thương này trong ba tuần. Điều này có lợi để cơ bắp và dây chằng của anh có thời gian hồi phục!”
“Không cần!” Tiêu Hạng mặt lạnh đáp nhưng nữ bác sĩ vẫn không từ bỏ, “Anh Tiêu, tôi cũng suy nghĩ cho sức khỏe của anh! Nếu vết thương hở không được điều trị cần thận về sau sẽ ảnh hưởng tới các khớp, tạo thành trật khớp”.
“Tôi nói không cần!”.
Tiêu Hạng sắc mặt âm trầm nhìn nữ bác sĩ, đôi mắt sắc bén như thể muốn đâm vào tim. Nữ bác sĩ dọa đến xanh cả mặt, bờ môi không tự chủ bắt đầu run rẩy. Tiêu Hạng thấy bác sĩ như thế hừ lạnh một tiếng bước nhanh ra ngoài.
Thấy anh ta biến mất trong tầm mắt, nữ bác sĩ trẻ mới vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi thở phào, “Hù, sợ hết hồn!”.
Trên hành lang bên ngoài phòng cấp cứu, Tiêu Hạng đi được vài bước đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn người trợ lý Mạc Minh Hán đang ở đằng sau anh ta.
“Tổng giám đốc Tiêu có gì phân phó?”.
“Cậu đi đến nhà hàng ngày hôm qua lấy camera giám sát về đây cho tôi!” Ánh mắt Tiêu Hạng vô cùng lạnh lẽo.
Mạc Minh Hán gật đầu nhanh chóng rời đi, Tiêu Hạng giơ tay chạm lên vết bầm trên mặt, khuôn mặt lạnh lùng như băng ngàn năm, “Ông đây muốn xem kẻ nào ăn gan hùm dám làm hỏng việc tốt của ông đây còn đánh ông đây thành thế này!”.
Tiêu Hạng cũng không trở về nhà họ Tiêu mà đi đến biệt thự của anh ở ngoại ô.
Vừa bước vào phòng khách, Vân Hạ đang ngồi trên sofa đứng bật dậy quay người mừng rỡ, “A Hạng, anh… Mặt anh sao thế? Ai là người làm?“ Vân Hạ khẩn trương chạy tới đưa tay muốn sờ vết thương trên mặt Tiêu Hạng.
Tiêu Hạng đẩy tay cô ra nói, “Không liên quan đến cô!”. Anh đứng dậy và đi lên lầu, để Vân Hạ một mình lẻ loi đứng trước ghế sofa.
“Cô Vân vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Lúc Mạc Minh Hán tới cô vẫn đang ngần người, nghe thấy có người gọi cô mới lấy lại tỉnh thần hoài nghi hỏi, “Trợ lý Mạc, sao muộn thế này rồi anh mới đến?”
“Tôi đến giao đổ cho giám đốc Tiêu! Cô Vân, giám đốc Tiêu vẫn chưa về sao?”
“Anh ấy đang nghỉ ngơi ở trên lầu, anh đưa đồ cho tôi đi! Đợi anh ấy tỉnh lại tôi sẽ đưa cho anh ấy.”
“Nhưng…” Mạc Minh Hán chân chừ một lúc rồi gật gật đầu, móc ra trong túi một chiếc USB, “Thế thì làm phiền cô rồi!”
Sau khi nhận lấy chiếc USB, Vân Hạ quay người lên lầu.
Vân Hạ sau khi trở về phòng tò mò nên cắm USB vào máy tính, trong đó chỉ có một video duy nhất, sau khi cô tiện tay mở ra thì hô hấp như ngưng lại, quay người đi gõ cửa phòng Tiêu Hạng, nhưng nửa ngày cũng không có ai trả lời.
Cô tưởng anh ngủ rồi đang định trở về thì thấy Tiêu Hạng đi ra từ phòng bên cạnh lạnh lùng nhìn cô nói, “Nửa đêm không ngủ cô chạy đến đây làm gì?“.
“Trợ lý Mạc vừa đưa đến cái này nói tôi đưa nó cho anh!”, Vân Hạ rất đau lòng nhưng vẫn cười đưa USB cho anh rồi Tiêu Hạng tiện tay đóng cửa nhốt cô ở bên ngoài.
Vân Hạ cắn răng, mặt không thay đổi trở lại gian phòng của mình, nhớ lại những hình ảnh trong video Tiêu Hạng trở nên hung ác.
Chuyện xảy ra ở biệt thự ngoại ô của Tiêu Hạng, Tần Di không hề hay biết!
Cho dù có biết thì cô cũng không có sức để để ý vì lúc đó cô đang bị Nghiêm Dịch Trạch giày vờ đến chết đi sống lại, như muốn ngất di.
Khi trời quang mây tạnh thì Tần Di đã hôn mê bất tỉnh. Lúc cô mở mắt lần nữa đã là giữa trưa hôm sau, nhớ đến sự kiên trì, bền bỉ đêm qua của Nghiêm Dịch Trạch mà cô như mơ thấy ác mông. Toàn thân bủn rủn vô lực, đừng nói đến rời giường vì ngồi dậy giờ đây cũng rất tốn sức. Mặc dù vậy, cô vẫn cố gắng mặc quần áo tử tế từng bước bước ra khỏi phòng.
Cô ngủ đến bây giờ dậy còn bỏ bữa sáng. Nếu bữa trưa không xuất hiện, có thể còn bị bà Nghiêm trừng phạt. Khi chuẩn bị đến cửa thì cửa mở ra, bà Nghiêm tiến đến đỡ cô trách cứ nói, “Nha đầu ngốc, con dậy làm gì? Cẩn thận một chút không ngã bây giờ” “Bà nội con không sao!”.
“Đừng cậy mạnh, các con giày vò cả đêm, làm sao có thể không có việc gì? Ngoan, nhanh đi nằm!”. Nghe bà nói mặt Tần Di đỏ đến tận cổ, cô không nghĩ bà thế mà biết hết mọi chuyện. Thật đáng xấu hổi!
Bà tận tay dìu cô về giường đề cô năm xuống rồi cười ha hả hỏi, “Con sáng nay chưa ăn gì, đói rồi đúng không? Bà đã bảo người chuẩn bị canh gà cho con rồi, còn đang nóng mau uống đi!”.
“Đợi lát nữa bà để người mang cơm tới cho con, hôm nay con ăn ở trong phòng đi, lát nữa bà với Dịch Trạch ra ngoài, sẽ sắp xếp người chăm Sóc con, có chuyện gì thì gọi người làm”. Tận mắt thấy Tần Di đem canh gà uống xong bà Nghiêm mới nói thêm mấy câu rồi ra ngoài.
Nửa tiếng sai Nghiêm Dịch Trạch liền đầy cửa đi vào, thấy Tần Di tựa ở đầu giường, thần sắc uề oải liền đi tới lôi kéo tay cô lo lắng hỏi, “Em có sao không?”.
Nhớ lại sự điên cuồng đêm qua của Nghiêm Dịch Trạch, Tần Di lập tức run rẩy, cố gắng rút tay ra rồi co người lui lại phía sau.
Nghiêm Dịch Trạch tự trách nhìn muốn đưa tay ra đỡ cô.
“Không, không cần! Tôi không Sao thật mà!”
Tần Di sợ anh lại điên cuồng như tối hôm qua liên tục khua tay sợ hãi nhìn anh.
Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày, bất đắc dĩ cười, “Yên tâm đi! Tôi sẽ không làm loạn! Kỳ thật tối hôm qua cũng là ngoài ý muốn, tôi cũng không nghĩ tới bà nội sẽ cho tôi uống canh tráng dương, khiến tôi không thể kiểm soát được bản thân! Đợi lát nữa về tôi sẽ chăm sóc em, đề người khác tôi không yên tâm!”
Tần Di lắc đầu liên tục nói không cần, giục anh tranh thủ thời gian thay quần áo cùng bà Nghiêm ra ngoài.
Nghiêm Dịch Trạch thấy cô như thế cũng không miễn cưỡng, thay xong quần áo dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, liền đi ra ngoài.
Tần Di lúc này mới nhẹ nhàng thở, một lúc sau có người làm gõ cửa nói bà Nghiêm bảo đến chăm sóc hỏi cô có phân phó gì không. “Tôi muốn nghỉ ngơi!”
“Vâng thưa cô chủ! Tôi ở ngay bên ngoài, có chuyện gì cô gọi tôi!”
Người làm vừa đi Tần Di liền mơ màng thiếp đi, đang ngủ thì nghe thấy bên ngoài gọi “Cô chủ” mấy lần.
Xoa cái đầu ong ong của mình, Tần Di mới gọi cô vào hỏi cô có chuyện gì, người làm nói có một người phụ nữ ở ngoài cửa nói muốn gặp cô, hỏi cô có muốn gặp không. “Trông người đó như thế nào?”
“Một phụ nữ trẻ đẹp, cô ấy nói là bạn của cô!”
“Bạn tôi?“ Tân Di tò mò nhìn người làm một chút nhíu mày, “Chẳng lẽ là Vấn Tình? Mời cô ấy vào dị!“ Tiết Văn Tình là người bạn duy nhất của cô. Cô cũng muốn nghe cô ấy giải thích một chút về chuyện đêm qua, nhưng khi cô thấy người phía sau người làm là Vân Hạ thì cô sững người: Cô ta đến đây làm gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...