Chương 331
Nụ hôn đúng một phút rồi Bạch Hiểu Nguyệt buông ra, bên khóe môi Vân Thiên Lâm đã chảy ra một ít rượu vang đỏ, Bạch Hiểu Nguyệt tà mị lau đi.
“Thế nào, ông Vân có hài lòng với lời xin lỗi này không?”
Vân Thiên Lâm cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi, sự ngọt ngào của vị rượu, liền trở nên kích thích, đôi mắt anh ánh lên tia nguy hiểm, nụ cười thích thú phun ra ba chữ: “Vẫn chưa đủ.”
Thế là không đợi Bạch Hiểu Nguyệt kịp hiểu, Vân Thiên Lâm đã nhào tới, nhắm đôi môi kia mà hạ kích xuống, Bạch Hiểu Nguyệt vùng vẫy xin buông tha.
Tin tức mấy ngày nay trên báo được lan truyền rộng rãi làm Bạch Vân Khê có chút sợ hãi.
Không ngờ Vân Thiên Lâm lại mạnh tay đến thế, nhưng mà cô còn tưởng Mộ Dung Tình lợi hại thế nào, rốt cục cũng chỉ là kẻ bị khuất phục.
Lần hành động này của Vân Thiên Lâm làm cho cô không dám manh động tiếp theo.
Trong lòng cô đang tính toán phải làm gì với Bạch Hiểu Nguyệt kế tiếp đây.
Dạo gần đây, Trình Lãng lại bắt đầu lạnh nhạt với cô.
Tuy rằng mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, nhưng mà vẫn có cảm giác xa cách gì đó.
Bạch Vân Khê đem những chuyện này đổ hết lên Bạch Hiểu Nguyệt.
Chính là Bạch Hiểu Nguyệt vẫn còn ở công ty cho nên mới làm cho Trình Lãng nhớ mãi không quên.
Cô phải nhanh chóng tìm ra cách trừ khử Bạch Hiểu Nguyệt bị trục ra khỏi Vân gia, có như thế cô mới an tâm sống yên ổn được, Bạch Hiểu Nguyệt mà còn ở Vân gia ngày nào thì vị trí của cô ở Trình gia không thể yên vị được.
Bạch Vân Khê nằm trằn trọc ở trên giường, nhìn Trình Lãng ngủ say, cô lăn qua lộn lại không ngủ được.
Vất vả lắm, cô mới đi vào giấc ngủ thì lại gặp mơ.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt tức giận đứng trước mặt tát cô một cái, tất cả mọi người đứng xung quanh đều không ai chịu tin lời cô mà chỉ tin lời Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch Hiểu Nguyệt phá lên cười, cuối cùng Bạch Hiểu Nguyệt lộ ra bản thất thật ác độc.
Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên dưới là hố sâu, rớt xuống phía dưới chỉ có thể là thịt nát xương tan.
Bạch Hiểu Nguyệt cao ngạo đẩy cô xuống dưới, cô rất muốn chạy trốn nhưng lại không có năng lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Hiểu Nguyệt đẩy cô xuống dưới vực sâu.
Bạch Vân Khê tỉnh giấc, hét lên một tiếng thật to, trên người mồ hôi túa ra như tắm.
Lúc này mới biết là cô chỉ đang nằm mơ, nhưng nó làm cho Bạch Vân Khê phải sợ co rúm lại.
Trình Lãng đang ngủ say, bị tiếng hét của Bạch Vân Khê làm cho tỉnh lại.
Anh thấy Bạch Vân Khê cả người đều run lẩy bẩy.
“Vân Khê, em ngủ gặp ác mộng à?”
“A! Em…Em không sao, em đi rửa mặt một chút là tốt thôi.” Nhìn Trình Lãng, Bạch Vân Khê không dám kể cho anh nghe ác mộng mà cô mơ phải.
Ác mộng này càng làm cho cô kiên định hơn với quyết định của mình.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Trình Lãng nhìn sắc mặt của Bạch Vân Khê không tốt lắm, anh nói để cho người chở cô đi bệnh viện kiểm tra một chút.
Bạch Vân Khê đang lo lắng không biết lấy lý do gì để xin nghỉ làm, vừa hay Trình Lãng kêu cô đi bệnh viện, cô nói với Trình Lãng không cần cho người đi theo, một mình cô đi là được.
Chờ cho Trình Lãng ra khỏi cửa đi làm, Bạch Vân Khê cũng bắt taxi đi nhưng không phải đến bệnh viện mà là đi đến nhà cũ Vân gia, cô là vừa mới tra ra được địa chỉ.
Ỏ Vân gia, không phải phó mặc cho Vân Thiên Lâm một tay che trời, phải biết rằng, ở Vân gia ngoài Vân Thiên Lâm, Đặng Cầm ra thì còn có một người cao hơn, được toàn quyền quyết định mọi việc đó là ông nội Vân Thiên Lâm, cũng là cha chồng Đặng Cầm.
Có thể hai mẹ con bọn họ không để ý đến Bạch Hiểu Nguyệt không thể mang thai, nhưng chắc gì ông nội Vân Thiên Lâm lại không để ý.
Bạch Vân Khê cô khẳng định là thân thể của Bạch Hiểu Nguyệt có vấn đề, lúc ấy là cô nghe rành mạch, không có khả năng nghe nhầm.
Nếu như chuyện này được ông nội Vân Thiên Lâm biết, cô muốn nhìn xem Bạch Hiểu Nguyệt có còn thoải mái được hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...