Chương 290
Bạch Hiểu Nguyệt phụt một tiếng bật cười, động tác Vân Thiên Lâm dừng lại, ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy người đứng ở trước mặt mình không phải là trợ lý/ “Xin hỏi, trưa hôm nay Vân tổng muốn ăn cái gì?” Bạch Hiểu Nguyệt nghịch ngợm chớp chớp mắt nhìn nhìn Vân Thiên Lâm.
Bạch Hiểu Nguyệt còn tưởng rằng sau khi Vân Thiên Lâm biết cô đáp ứng đi làm ở Vinh Thăng, anh sẽ kinh ngạc mới đúng.
Vậy mà khi nghe cô nói, khuôn mặt anh chẳng có một chút nào là ngạc nhiên, bộ dạng bình tĩnh đến mức làm cho Bạch Hiểu Nguyệt có chút thất vọng.
Chính bản thân cô đi làm ở Vinh Thăng, chẳng lẽ anh không lo lắng chút nào sao? Cứ như vậy mà ừ thông qua.
Bạch Hiểu Nguyệt sau đó lại nghĩ, chứ cô muốn anh có biểu hiện gì đây.
Cô như vậy cũng làm ra vẻ quá rồi.
Vân Thiên Lâm là ai cơ chứ, hẳn là anh đã đoán trước sự việc thế này.
Chỉ là một chút chuyện nhỏ, mà tâm cô đã xao động hẳn lên, có phải về sau chuyện chỉ lớn một chút là cô lại vô lý với anh, vô cớ gây rối không nói rõ đạo lý.
Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ đến hình ảnh mình trở nên ngang ngược với anh, tức khắc cô rùng mình một cái, cô ngàn vạn lần đừng biến mình trở nên thành như thế.
“Suy nghĩ cái gì đấy, không ăn cơm mà cắn đũa làm gì!” Bạch Hiểu Nguyệt ngây ngốc cười, cô với anh ở cùng bên nhau, cô còn chưa biết rõ tính anh hay sao mà còn suy nghĩ vô lý.
“Anh yên tâm để em làm việc ở Vinh Thăng? Văn phòng của em toàn bộ đều là nam, anh yên tâm để em làm việc ở đó, không sợ Trình Lãng sẽ giở trò mượn cớ làm gì đó.”
Tuy rằng cô biết nghĩ như vậy là không đúng, nhưng Bạch Hiểu Nguyệt vẫn muốn câu trả lời của Vân Thiên Lâm.
Đối với sự hiểu biết của cô về Vân Thiên Lâm, anh sẽ không hào phóng mà để cô ở bên Trình Lãng làm việc.
Vân Thiên Lâm gắp một miếng thịt vào trong miệng Bạch Hiểu Nguyệt, ngăn chặn cái miệng nhỏ của cô đang lải nhải lại, bất đắc dĩ cười cười.
Có đôi khi anh không hiểu suy nghĩ của phụ nữ, nhưng mà anh xác định là mình không phải là người hào phóng trong phương diện này.
“Trình Lãng muốn cướp người của anh, nếu hắn có bản lĩnh thì cứ cướp.
Có điều hắn sẽ trả giá đắt cho hành động của mình, nếu hắn không tin thì có thể thử.”
Nhìn bộ dạng của Vân Thiên Lâm tự tin, Bạch Hiểu Nguyệt nhịn không được thè lưỡi, Vân Thiên Lâm đúng là tự kiêu tự đại.
“Vợ à, cố lên, ở Vinh Thăng học hỏi cho tốt, về sau em có thể trở về giúp anh quản lý, đến lúc đó anh có thể nấu cơm hằng ngày ở nhà chờ em.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe những lời này, thiếu chút nữa phun cơm ra từ trong miệng.
Nấu cơm hằng ngày ở nhà chờ em? Như thế mà anh cũng nghĩ ra được.
Nếu lời này mà để mọi người nghe được, khẳng định là mọi người sẽ vô cùng kinh sợ khi để Vân gia rơi vào tay một người phụ nữ quản lý, còn Vân tổng lại ở nhà nấu cơm chờ vợ trở về nhà.
Vân Thiên Lâm đúng là càng ngày làm cho cô mở rộng tầm mắt về con người anh.
“Yên tâm, đến lúc đó anh sẽ nghiên cứu kỹ thực đơn đem em dưỡng trắng trở mập mạp.”
Bạch Hiểu Nguyệt một bên ăn thịt, một bên hình dung ra bộ dáng của Vân Thiên Lâm ở nhà mặc tạp dề ngày ngày nấu ăn, đợi cô về nhà, chuẩn bị nước tắm, đấm lưng cho cô.
Đột nhiên Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy mình rất có hình tượng của một nữ vương.
“Tốt lắm, quyết định như vậy đi.
Chờ xem, có ngày em sẽ là người ngồi ở trên anh.” Bạch Hiểu Nguyệt xấu xa cười cười, học bộ dáng của Vân Thiên Lâm, giơ tay ra nhẹ nhàng nâng cằm Vân Thiên Lâm lên.
“Tối hôm nay cho ngươi lên thị tẩm.
Ha ha!” Bạch Hiểu Nguyệt nói rồi tự phá lên cười, loại cảm giác này làm cho Bạch Hiểu Nguyệt rất sung sướng.
Lúc ấy chính cô sẽ là người ở trên muốn làm gì Vân Thiên Lâm cũng được.
“Em xác định là mình ở trên?” Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên không kịp phòng bị, bị Vân Thiên Lâm kéo vào trong lồng ngực, chặt chẽ giam cầm lại, không khí trong phòng tức khắc trở nên mờ ám.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...