Chương 227
Bạch Hiểu Nguyệt quay người lại, vừa hay nhìn thấy Bạch Vân Khê trong tay cầm tài liệu gì đó từ phòng hành chính đi ra nhìn chính mình.
Đột nhiên sau lưng xuất hiện bóng người, Bạch Hiểu Nguyệt có chút hoảng sợ.
Nhìn lại thì thấy Bạch Vân Khê, Bạch Hiểu Nguyệt với Bạch Vân Khê nhìn chung cũng chẳng có gì để nói, nên Bạch Hiểu Nguyệt nhất quyết làm lơ.
Bạch Hiểu Nguyệt đi vòng qua một bên, không muốn cùng với Bạch Vân Khê so đo cái gì.
Nhưng Bạch Vân Khê nào có để Bạch Hiểu Nguyệt rời khỏi dễ dàng, đưa tay ra ngăn Bạch Hiểu Nguyệt lại.
Thấy trên mặt Bạch Hiểu Nguyệt không vui, trong lòng Bạch Vân Khê hiện lên tia vui sướng.
“Sao vậy? em gái của tôi, tốt xấu thế nào thì tôi cũng là chị họ của cô, thấy tôi liền tránh đi như vậy sao?
Dù sao thì cô cũng ăn cơm của nhà tôi nhiều năm như vậy, không thể bởi vì mình được vào Vân gia thì làm lơ nhà họ Bạch.
Đó người ta gọi là ăn cháo đá bát.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe thấy thế liền cảm thấy buồn cười, bây giờ mà nói quan hệ chị em gia đình không phải là quá mức nực cười sao? Bọn họ đã bao giờ coi cô là người một nhà chưa? Chưa bao giờ bọn họ có ý định xem cô là người thân trong gia mình, bây giờ đòi nhận người thân, chẳng khác nào nước đổ đầu vịt.
“Tôi không có gì để nói với cô cả.” Bạch Hiểu Nguyệt tránh thoát cái tay đang chìa ra, mỗi lần đụng chạm đến Bạch Vân Khê, một trận chán ghét lại nổi lên trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt.
“Thiếu chút nữa tôi đã quên, tin tức trên báo vẫn chưa có kết thúc, tuy rằng hai ngày gần đây vì tin tức của cô mà nháo loạn một hồi, phỏng chừng không ai là không biết cô là Bạch Hiểu Nguyệt.
Chỉ là đáng tiếc, mặc kệ cô là có tình cảm với lung tung người, rồi truy đuổi kẻ thứ ba, tuy là hợp tình hợp lý nhưng mà thế nào thì cũng bị người đời phê phán.
Ngay cả người đàn ông của mình cũng không giữ được thì đúng là mất mặt.
Bạch Hiểu Nguyệt liền biết, Bạch Vân Khê vừa nhìn thấy cô không châm chọc, mỉa mai vài câu là không được, giống như đó là thú vui của cô ta.
Đối với cô những việc riêng tư, chỉ cần trong lòng mình minh bạch, rõ ràng thì căn bản không có gì phải xấu hổ, đi giải thích cặn kẽ với từng người.
“Dù sao đi nữa thì ít nhất là tôi cũng là vợ hợp pháp của Vân Thiên Lâm, còn người làm chị như cô hiện tại đã có giấy kết hôn với Trình Lãng chưa? Đừng có đến lúc đó, đứa cháu của tôi sinh ra rồi không được vào sổ hộ khẩu.
Sắc mặt Bạch Vân Khê lạnh lùng: “Cô…những lời này của cô là có ý gì.
Đương nhiên là tôi sẽ đi nhận giấy với Trình Lãng rồi, chỉ là gần đây Trình Lãng quá bận, hơn nữa là sợ tôi mệt quá thôi.”
Bạch Vân Khê chính là như vậy, một khi nói trúng tim đen thì ánh mắt sẽ không được tự nhiên, đưa qua đưa lại giống như bây giờ.
Bạch Hiểu Nguyệt không muốn tranh cãi nhiều với Bạch Vân Khê, cô cúi đầu, ánh mắt dừng lại trước bụng Bạch Vân Khê, lại nhớ tới tình huống lúc đó cô nghe được.
Bạch Hiểu Nguyệt cười lạnh mộ tiếng, bước đến Bạch Vân Khê một bước.
Bạch Vân Khê cũng không biết làm sao, Bạch Hiểu Nguyệt cứ nhìn cô cười, còn nhìn chằm chằm vào bụng của cô, đột nhiên Bạch Vân Khê cảm thấy chột dạ.
Theo bản năng dùng tay bảo vệ bụng mình, lùi lại mấy bước.
Lùi chưa được mấy bước, đã bị Bạch Hiểu Nguyệt bức tới góc tường, không còn đường lui được nữa: “Bạch Hiểu Nguyệt, cô muốn làm gì.
Tôi nói cho cô biết, nếu cô làm em bé trong bụng ta có chuyện gì thì tôi xem cô ăn nói thế nào với Trình gia.”
“Thiếu chút nữa là tôi đã quên mất cô là thai phụ.
Bất quá tôi chưa từng thấy qua thai phụ nào đã hơn ba tháng rồi mà bụng vẫn cứ như mấy cô người mẫu, nhìn thế nào cũng không thấy giống có em bé trong bụng.
Xem ra, cháu của tôi như chưa được bổ sung dinh dưỡng lắm, đối với cô mà nói đứa bé này có bao nhiêu quan trọng thì chỉ có cô biết thôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt ưu nhã cười, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Bạch Vân Khê như thấu được tất cả tâm sự của Bạch Vân Khê giấu diếm.
Làm cho Bạch Vân Khê có cảm giác như Bạch Hiểu Nguyệt đã biết rõ tất cả mọi chuyện.
Nhưng Bạch Vân Khê nghĩ lại, chuyện này không có khả năng xảy ra, chuyện này trừ bỏ mẹ của cô ra, không ai biết, sao cô ta có thể biết được.
Chắc chắn là cô ta chỉ đoán mò mà thôi, chính mình ngàn vạn lần không được sợ hãi mà mắc mưu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...