Chương 222
“Em đã thấy hết rồi, anh còn không mau nói? Em nói cho anh biết, nếu như anh không nói, em sẽ theo gia pháp mà xử phạt anh.”
“Gia pháp? Nguyệt Nguyệt, cái em gọi là gia pháp chính là hôm trước anh chấp hành đó sao?” Bạch Hiểu Nguyệt hổi tưởng lại một chút, lần trước Vân Thiên Lâm chấp hành cái gia pháp kia, tức khắc một khuôn mặt đỏ bừng hiện lên, Bạch Hiểu Nguyệt liều mạng lắc đầu.
“Kia mới là gia pháp, lời của em nói mới chính là gia pháp.
Gia pháp chính là anh phải ngủ ở sô pha.”
Vân Thiên Lâm cười cười gian xảo, đột nhiên đưa tay ra vòng lấy eo Bạch Hiểu Nguyệt, một bàn tay tháo đai an toàn của cô ra, cả người Bạch Hiểu Nguyệt bị Vân Thiên Lâm ôm lên, đặt ở trên người mình.
Bất thình lình xảy ra hành động này, Bạch Hiểu Nguyệt sợ tới mức chút nữa thiếu chút nữa hét lên thành tiếng.
Đây chính là ở trước cửa nhà, mà trong nhà còn có rất nhiều người giúp việc, mà lúc này tư thế của bọn họ có bao nhiêu là dễ làm cho người khác hiểu lầm.
Bạch Hiểu Nguyệt vừa lúc tách chân ra ngồi ở trên người Vân Thiên Lâm, bị Vân Thiên Lâm gắt gao ôm lại.
“Anh làm gì đó!”
“Anh cảm thấy tư thế này nói chuyện phiếm tương đối tiện, sẵn anh sẽ tuân theo gia pháp luôn.” Suy nghĩ đầu tiên của Bạch Hiểu Nguyệt chính là giãy giũa, có điều chỉ là vửa động một chút liền cảm giác được Vân Thiên Lâm có gì đó khác thường.
“Đừng nhúc nhích!” Hai tròng mắt Vân Thiên Lâm híp lại, trong đêm đen ánh mắt thâm thúy tản ra hơi thở nguy hiểm.
Bạch Hiểu Nguyệt sợ tới mức không dám làm loạn, cô đương nhiên biết, phản ứng này của anh là như thế nào.
Hiện tại bọn họ chính là đang ở trong xe, cô lại càng không dám nhúc nhích lung tung.
“Cái kia…Em không ngại, bây giờ chúng ta trở về phòng, em cẩn thận kể cho em nghe từng chút một.”
“Không cần, anh cảm thấy như bây giờ rất tốt.
Em vừa mới hỏi cái gì?” Bây giờ Bạch Hiểu Nguyệt nào có tâm tư nghĩ đến mới hỏi anh cái gì, hai người ngồi như vậy, Bạch Hiểu Nguyệt hoản toàn không ngồi được, suy nghĩ đều đã nhảy ra khỏi đầu hết rồi.
“Chính là…chính là thời điểm chúng ta từ Hán Dật Hiên đi ra, anh nở một nụ cười xấu xa, anh là đang tính kế với ai.”
Vân Thiên Lâm ngồi nhìn người đang ngồi ở trên người mình, không nghĩ tới một chút cảm xúc không khống chế được của mình đã bị cô nhìn ra.
Cô ngốc này nhịn lâu thật đấy, đến bây giờ mới hỏi, coi như là kiên nhẫn tốt.
Vân Thiên Lâm cười mà không nói, để xem cô giở chiêu trò gì với anh.
“Anh có cười sao? Sao anh lại không nhớ rõ nhỉ!” Đột nhiên tâm tình anh trở nên tốt hơn, làm cho Vân Thiên Lâm cưng chiều cô.
Bởi vỉ tin tức trên báo mấy ngày nay làm anh có chút phiền, thật vất vả lắm tâm tình anh hôm nay không tệ, anh có thời gian cùng cô chơi đùa.
“Rõ ràng là có, em đã nhìn qua kính chiếu hậu bắt gặp nụ cười đó của anh, em còn quay đầu lại nhìn đằng sau nhưng mà đằng sau chẳng có gì cả, rõ ràng là anh làm chuyện xấu, mau nói cho em biết.
Bạch Hiểu Nguyệt uống lên một rượu, lá gan liền cũng trở nên lớn hơn, thấy Vân Thiên Lâm không nói cho chính mình biết, cô lại ngồi ở trong lòng ngực Vân Thiên Lâm bắt đầu làm nũng, cái gì cũng mặc kệ.
Thanh âm mềm mại, phảng phất nhẹ nhàng, làm trong lòng Vân Thiên Lâm chao đảo, ngứa ngáy khó mà nhịn được.
“Nói cũng được, đổi lại anh được điều kiện gì?” Vân Thiên Lâm hơi hơi nhướn môi, cô ngốc này trước đây có bao giờ thấy chủ động đâu, bây giờ làm cho anh cảm thấy chính mình thực thất bại, thậm chí là hoài nghi nhan sắc của mình đã không tác dụng tốt trên người của cô.
Điều kiện? Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, đường đường là Vân thiếu thế nhưng lại muốn đổi điều kiện với cô, cô mới thấy qua một người chồng keo kiệt như anh.
Quả nhiên là thương nhân, mặc kệ mọi lúc đều muốn mình là người được lợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...