Chương 196
“Ách…Ha ha! Bôi thuốc a! Cái kia…Bác sĩ nói nếu bôi thuốc thì bản thân bôi mới là tốt nhất.
Em nghe nói thuốc này có mùi rất khó ngửi, đến lúc đó trên người anh sẽ chỉ toàn là mùi của thuốc, đi làm có vẻ không tốt lắm.”
Vân Thiên Lâm không nói gì, nhìn Bạch Hiểu Nguyệt mấy cái, Bạch Hiểu Nguyệt bị Vân Thiên Lâm nhìn đến chột dạ, tên này mắc chứng gì cứ nhìn cô hoài.
“Em xác định? Em có thể tự bôi thuốc?” Vân Thiên Lâm đem rượu thuốc đổ vào lòng bàn tay, một bàn tay nắm lấy chân phải Bạch Hiểu Nguyệt.
Lúc này mới phát hiện, chân của cô rất nhỏ, trắng trắng mịn mịn rất đáng yêu.
Bị người như vậy nhìn chính chân mình, Bạch Hiểu Nguyệt một trận đỏ mặt.
“Cái kia, anh bôi thuốc giúp em được rồi!” Bạch Hiểu Nguyệt bộ dáng không sợ chết, cùng lắm thì cô nhắm mắt chịu cắn răng chịu đau một chút…Một chút đau nhỏ này mà cũng không chịu được thì còn có thể làm được gì?
Vân Thiên Lâm nào nỡ nhìn cô bị đau, nhưng mà không dùng lực xoa bóp chân cô thì không được.
“Thật sự? Anh bắt đầu đây?” Bạch Hiểu Nguyệt hít sâu một hơi, cắn răng gật gật đầu, còn không phải chỉ là bôi thuốc sao, cô mới là không sợ.
Nhưng mà càng nhìn trong lòng cô lại càng sợ hãi.
Cô có rất nhiều thứ sợ hãi nhưng mà sợ đau vẫn là nhất, mà cái chân này khẳng định là rất đau.
Thật sự là không có cách nào khác, Bạch Hiểu Nguyệt từ bắt lấy một cái gối ôm nhỏ gắt gao ôm vào trong ngực.
Một hồi nếu là đau quá mà khóc, cô sẽ dùng gối che lại, đỡ phải mất mặt với anh.
Vân Thiên Lâm đem chân của Bạch Hiểu Nguyệt nhìn kỹ, chân sưng lên một cục rất to, anh chau mày, sao lại sưng to thế này, thật là đáng chết, mấy người đó tới số rồi.
Thuốc anh chuẩn vị kỹ trong lòng bàn tay, bắt đầu dùng sức bóp cho cô.
Bạch Hiểu Nguyệt nào dám nhìn, vốn dĩ tính tình của cô rất ngoan cố, Vân Thiên Lâm còn ở chỗ này sao cô có thể dám khóc.
Nhưng mà thật sự đau quá, cô chỉ có cắn răng chịu đựng, tuyệt không dám nhìn.
Chỉ cảm thấy chỗ mắt cá chân phải truyền đến một trận đau đớn xuyên tim, sau đó nhanh chóng dần dần biến mất.
Lúc bắt đầu thì đặc biệt đau, Bạch Hiểu Nguyệt cắn chặt răng không phép mình la lên, đôi tay gắt gao nắm chặt lấy lòng bàn tay, đem mặt chôn vào trong gối, như vậy thì anh thấy bộ dáng của cô sẽ không đau lòng nữa.
Cũng không biết là qua bao lâu, Bạch Hiểu Nguyệt chỉ cảm thấy chân của mình bắt đầu có chút nóng lên, không đau nữa.
Trên đỉnh đâu truyền đến một âm thanh trầm thấp ôn nhu.
“Tốt rồi, em đứng lên đi!”
“Ừ!” Bạch Hiểu Nguyệt cảm giác hai mắt của mình có chút ẩm ướt, hiện tại đứng lên , khẳng định sẽ bị anh nhìn thấy, cô mới không cần.
“Cái kia, anh đi trước đi! Em ngồi một chút.” Chỉ là nửa ngày rồi cũng chưa thấy động tĩnh gì, cô bỏ gối ra nhìn thấy anh lớn như vậy rồi còn ngồi xổm bên cạnh nhìn cô, lúc này bốn mắt nhìn nhau.
Bạch Hiểu Nguyệt có chút quẫn bạch, bị anh nhìn thấy hết rồi.
Nhìn Bạch Hiểu Nguyệt bộ dáng nước mắt lưng tròng, Vân Thiên Lâm đau lòng, anh không dùng bàn tay mà dùng phía ngoài tay giúp cô lau nước mắt.
“Cô gái ngốc, bộ dáng nào của em mà anh chưa nhìn thấy, còn sợ cái gì.”
“Sợ anh ghét bỏ em.” Bạch Hiểu Nguyệt không biết như thế nào, lại đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra ngoài.
Cô lớn như vậy rồi còn sợ hãi đau và khóc, Vân Thiên Lâm biết khẳng định sẽ ghét bỏ cô.
“Không sao, bị anh phát hiện rồi thì sau này em chỉ có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh.” Vân Thiên Lâm cũng không biết, chính mình có một ngày lại ôn nhu, kiên nhẫn đến vậy.
Hiện tại anh thấy mình có chút may mắn, buổi tối ngày đó cô uống rượu say, người gặp được lại là anh, không phải là người khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...