Chương 170
Đột nhiên Bạch Hiểu Nguyệt suy nghĩ cẩn thận, quay đầu nhìn lại ảnh chụp của mẹ cười cười: “Cảm ơn mẹ, Nguyệt Nguyệt biết nên làm thế nào rồi.” Bạch Hiểu Nguyệt đứng lên đang định trở về.
Phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, Bạch Hiểu Nguyệt mới vừa xoay người sang chỗ khác, còn không kịp thấy rõ bộ dáng của người tới, đã bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực, không thể nhúc nhích.
“Thiếu chút nữa, anh cho rằng không thể tìm thấy em.”
Đây là lần đầu tiên Bạch Hiểu Nguyệt cảm nhận được rõ ràng Vân Thiên Lâm rất sợ hãi, tại sao anh phải sợ hãi? Sợ không thể tìm thấy cô sao? Bạch Hiểu Nguyệt lại nghĩ đến hình ảnh trên weibo, liền cảm thấy trong lòng có chút nghẹn, hít thở cũng trở nên không thông.
“Tại sao điện thoại lại tắt máy, em có biết anh có bao nhiêu lo lắng không, sợ em sẽ xảy ra chuyện.”
Sau khi bình tĩnh trở lại, Vân Thiên Lâm mới bắt đầu hỏi tội, cô ngốc này lá gan cũng lớn thật, dám chơi trò mất tích với anh.
Cơ hồ anh lật tung toàn bộ thành phố lên để tìm người, nếu lại không tìm thấy cô, Vân Thiên Lâm cũng không biết chính mình sẽ làm ra cái gì.
Bạch Hiểu Nguyệt không rõ, rõ ràng là chính anh tắt máy trước, cô không gọi cho anh được, còn nói là điện thoại cô không gọi được.
Người đàn ông này cứ thích không nói lý lẽ với cô, chính anh là người sai trước còn không xin lỗi cô mà còn truy vấn hạch tội cô.
“Anh nói gì?” Bạch Hiểu Nguyệt nhíu mày la lên, một tay đẩy Vân Thiên Lâm ra, trong bóng đêm cô không nhìn rõ ánh mắt Vân Thiên Lâm dần dần lạnh băng, lá của Bạch Hiểu Nguyệt cũng trở nên lớn hơn.
“Rõ ràng chính anh là người tắt điện thoại trước, hiện tại anh còn trách em.” Cô còn tưởng rằng, anh tới tìm cô là để xin lỗi, không nghĩ tới là anh tìm cô chỉ để trách tội.
“Di động của anh khi nào…” Vân Thiên Lâm cẩn thận suy nghĩ một chút, không đúng, buổi sáng hôm nay anh vẫn luôn ở phòng hội nghị, cầm di động lên mới phát hiện là hết pin.
“Hừ! Nhớ rồi đúng không! Còn dám nói em, em gọi điện thoại cho anh rất nhiều lần nhưng đều báo là không gọi được, bây giờ em hỏi anh thì anh lại như kẻ không biết di động của mình hết pin khi nào.
Dù sao, anh với bạn gái cũ tình cảm cũng không tồi, anh đến chỗ cô ấy đi, không cần phải quan tâm đến em, em lớn như vậy rồi chắc chắn sẽ không bị chết đói.”
Kỳ thật, ở giây khắc Vân Thiên Lâm tìm được Bạch Hiểu Nguyệt, trong lòng cô toàn bộ niềm không vui đã biến mất.
Chỉ là ở trước mặt người đàn ông khí thế áp đảo này, bao nhiêu điều đó cũng ta biến mất.
Bạch Hiểu Nguyệt hoàn toàn không biết, lời nói vừa rồi của mình có mang theo bao nhiêu vị chua.
Vân Thiên Lâm nghe, đôi mắt trở nên sáng ngời, trong lòng nổi lên một trận ý cười, cô ngốc này là đang ghen.
Đây rõ ràng là ghen rồi.
“Sự tình thật không giống như những gì trên weibo nói, chúng ta đi về trước , anh sẽ giải thích cho em sau.” Một trận gió lạnh thổi qua, Vân Thiên Lâm nhìn quần áo trên người Bạch Hiểu Nguyệt mỏng manh đơn giản, cũng không đợi cô đồng ý, liền cởi áo mình choàng thêm cho cô.
Nói chung vào buổi tối thế này, đứng ở chỗ nghĩa trang nói chuyện đúng là vô cùng kỳ quái.
Bạch Hiểu Nguyệt cứ như vậy như chưa từng xảy ra hiểu lầm gì với anh, bị anh mang trở về nhà.
Thấy Bạch Hiểu Nguyệt trở về nhà bình an, mẹ Ngô cũng thở phào nhẹ nhõm, an tâm không ít.
Vừa nghe Vân Thiên Lâm thông báo người không có việc gì, tất cả mọi người như trút bỏ được gánh nặng, ai nấy đều tản ra trở về phòng.
“Thiếu phu nhân, ban ngày người không thấy Vân thiếu quan tâm, lo lắng người thế nào đâu, chỉ thiếu là đào ba tấc đất lên tìm người.” Nhìn Vân Thiên Lâm lên lầu thay quần áo, mẹ Ngô nhỏ giọng nói thì thầm trước mặt Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thoáng qua bóng dáng anh, lầm bẩm: “Nào có khoa trương như vậy.” Cô mới không tin, ở đây toàn là người của Vân Thiên Lâm, đương nhiên sẽ giúp anh nói đỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...